Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Người Essenes Đạo Hạnh, Phần 8/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Trời ơi! Không thể tin được là tôi lên tới đó! Bao nhiêu năm nay cứ bận rộn giảng dạy quý vị và mọi người. Nên tôi chạy tới chạy lui trong Đẳng cấp Thứ Năm, đối với tôi vậy cũng ổn, cũng đủ tốt rồi! Trời ơi, nhiều khi mình bị bịt mắt đó, biết không? Tin tôi đi, nếu quý vị nghĩ mình là người phàm, vô minh này nọ, quý vị cũng bị bịt mắt luôn. Ngày nào đó, nó sẽ làm quý vị sốc. Có lẽ không như kiểu nó làm tôi sốc, nhưng nó sẽ làm quý vị sốc như nó làm tôi sốc trước đó.

Có lần tôi khám phá ra gì đó. Ý nói ngay cả khi tôi không đi từ đẳng cấp cao. Tôi cũng bắt đầu tại đẳng cấp thấp hơn, để tôi hiểu tất cả quý vị nhiều hơn. Có lần, khi tôi khám phá ra một điều gì khác, tôi nghĩ: “Thôi, thế là xong, kết thúc sứ mệnh của mình rồi. Tôi không biết làm sao đi ra, nói chuyện với người ta nữa. Nói với họ gì đây về tôi là ai?” Bỗng nhiên tôi cảm thấy không thể đi ra nói chuyện với mọi người được nữa. Quý vị hiểu ý tôi không? Trước kia, nửa đường còn lờ mờ, hoặc một phần ba đường – lờ mờ. Tới khi sáng tỏ rồi, tự nhiên cảm thấy: “Thôi, thế là xong! Phải làm gì đây?” Không phải mắc cỡ hay gì đó, mà cảm thấy… kiểu như bị sốc, như là… “Mình không thể nói về điều đó”. Quý vị có hiểu ý tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Cảm thấy mình không thể nào mà đi ra nói với bất cứ ai được nữa – vào lúc đó, tại điểm đó. Nhưng rồi nó cũng qua như mọi thứ khác, rồi tôi lại phải tiếp tục công việc của mình. Nhưng nói chuyện với quý vị dĩ nhiên khác với nói chuyện với người ngoài. Đối với quý vị, tôi có thể nói chuyện dễ dàng hơn một chút.

Nhưng lúc đó, tại điểm đó khi khám phá ra sự thật, ý nói danh phận của chính mình, tôi nghĩ: “Thế là xong, kết thúc rồi”. Không phải là buồn bã, mà chỉ cảm thấy xong rồi, mình sẽ không thể nào ra ngoài nói gì nữa. Giả sử người ta hỏi tôi là ai, thì tôi nói sao? Hiểu không? (Dạ hiểu.) Đẳng cấp của tôi là gì, lúc đó không thể nói! Chỉ thình lình như vậy đó! Không phải là tôi đã có chuẩn bị. Bây giờ nói với quý vị những lời này, thì nó có vẻ như đã có chuẩn bị hoạc kiểu như đã hiểu, đầu óc hiểu, nhưng lúc đó, nó làm mình một cú, kêu “boong”! – thế thôi, xong rồi, không thể nào ra ngoài nói với ai được nữa. Dường như không thể nào. Dường như đó không phải là điều mà mình sẽ làm bao giờ, vậy thôi.

Vì sự thật đó kiểu như làm mình sốc! Không biết sao, khó nói quá. Thôi không sao, ráng hiểu nha. Không hiểu cũng không sao. Một khi biết điểm đó, thì không thể nói được. Không biết giải thích làm sao, thật đó. Quý vị có ai hiểu không? (Dạ hiểu.) Quý vị hiểu thế nào? Nói tôi nghe, từng người một. Nói tôi nghe quý vị hiểu sao. Từng người một. Có ai không? (Chỉ là cảm giác, thưa Sư Phụ.) Cảm giác gì? (Cảm giác đồng nhất thể với Vũ Trụ vi diệu mà mình đang sống trong đó, cũng như cảm giác đồng một thể với tất cả anh chị em đồng tu.) Không! Đó là trước đó. (Một khi Sư Phụ biết ra mình là ai, Sư Phụ nhận thấy không người nào sẽ hiểu, nếu Sư Phụ nói về điều đó.) Đại khái vậy. Phải rồi. Nó không rõ ràng, nhưng cảm thấy như xong rồi. Cảm thấy như là mình mắc cỡ hay sao đó. Nhưng không phải mắc cỡ. Chỉ cảm thấy rằng sự thật không thể diễn tả được. Cảm thấy như… Cảm thấy như là tôi không thể làm được. Giống như đi ra nói rằng: “Nhìn tôi nè… tôi xinh đẹp!” Tương tự như vậy đó. Ai mà làm vậy chứ? Quý vị hiểu ý tôi nói chưa? Tương tự như vậy đó! Không hẳn là như vậy, nhưng tôi chỉ có thể diễn tả tới đó thôi. Dường như không thể nói được nữa. Dường như… lúc đó tôi nghĩ: “Xong rồi, sứ mệnh của mình kết thúc rồi”. Thậm chí không nghĩ rằng tôi có thể đi ra nói cho quý vị biết hay là nói chuyện với quý vị nữa.

(Và Sư Phụ là vị nữ.) Cái gì? (Người ta thì tìm một vị nam để dẫn dắt họ.) À, không đúng, không phải vậy. Không đâu cưng, anh luôn nói có lý, nhưng không đúng lúc. Không phải vấn đề là nữ, cưng ơi, không đâu, vì từ trước giờ tôi ra ngoài là người nữ, và có rất nhiều người luôn tới nghe đó thôi. Đâu phải họ không đến nghe. Chỉ có điều lúc này, tôi không mở miệng được nữa. Vào lúc đó. Nhưng bây giờ qua rồi cũng như mọi chuyện khác, nó cũng phai dần một chút, nên tôi phải quên đi để tiếp tục làm việc. Là vậy đó. Không phải là không có ai hiểu, nhưng dường như… không biết nữa, không thể tưởng tượng nổi, nên không nói được với ai, dường như không muốn nói mấy chuyện đó. Quý vị hiểu tôi nói gì chứ? Vậy đó!

(Vì Sư Phụ đã bế quan hai năm rồi.) Ừ, đúng thế. (Con có cảm giác rằng Sư Phụ đang ngày càng lên cao hơn và càng xa chúng con. Một mặt, con rất vui cho Sư Phụ là Ngài bay cao, nhưng mặt kia, con lại sợ chúng con sẽ bị bỏ rơi dưới này một mình. Nhưng con cũng suy đoán từ năm 1999 Sư Phụ là những gì như Sư Phụ nói, lúc Ngài ở châu Phi, và Sư Phụ bắt đầu dạy mọi người trong gian phòng, trong toàn thể gian phòng đó, Pháp Phương Tiện. Sư Phụ nói Ngài có thể cho mọi người thấy Thượng Đế trong vài phút. Lúc đó con đang ngồi trong phòng đó và con khóc trong lòng, con nói: “Sư Phụ có biết Ngài đang làm gì không?” Bởi vì rất nguy hiểm khi thể hiện quá nhiều bên ngoài cho mọi người.) À, không sao. Lúc đó vẫn chưa sao. Nhưng đó là một điểm khác. Không sao. Điều đó tôi lo liệu được. Không thành vấn đề. Tôi chỉ nói với người ta rằng tôi cho họ thấy Thượng Đế. Nhân vật thứ ba, đó là khác. Nhân vật thứ ba, thì lúc nào cũng giới thiệu được, vinh danh, tô điểm, muốn nói gì cũng được. Hoàn toàn không có liên quan gì tới mình. Phần đó dễ, cưng à. Lúc đó tôi có thể cho cả thế giới thấy Thượng Đế. Không thành vấn đề đối với tôi. Tôi lo liệu được. Nghiệp chướng, bất cứ gì, không sao. Không phải điều đó. Quảng cáo người thứ ba thì dễ rồi. Đổ lỗi cho Vị đó hết. Phải, vinh danh Vị đó, đủ thứ. Không thành vấn đề.

(Con từng nghĩ, nếu Ngài có thể ban cho nhiều như vậy, mọi thứ và luôn luôn, thì Sư Phụ hẳn phải là Vị đó, bởi vì không có ai khác, không người nào, mà con từng nghe tới, có thể làm như vậy.) Phải, nhưng lúc đó, vẫn còn có nhân vật thứ ba. Nhưng khi đến đẳng cấp mà không còn nhân vật thứ ba… Thật vậy, có nhiều đẳng cấp. Cảm giác đồng nhất thể với Thượng Đế, thì tốt, cảm giác đồng nhất thể với toàn cõi vũ trụ, cũng tốt. Nhưng đó không phải... Đó không phải là điểm chính. Không phải như khi nó làm mình thấy sốc như thế. Trong những kiếp trước, tôi chưa từng bị sốc như vậy. Trong những tiền kiếp, tôi cứ ở Đẳng cấp Thứ Năm để tôi có thể trở lại [đây]. Trong tất cả những kiếp trước – tôi chỉ đi tới Đẳng cấp Thứ Năm, nên chỉ nhớ bấy nhiêu thôi. Tôi nói là sẽ đưa quý vị lên Đẳng cấp Thứ Năm, lúc đó là tôi nói thật những gì tôi biết. Nhưng sau này, vượt khỏi đẳng cấp đó, tôi mới nói: “Xong rồi, không còn biết nói gì nữa”.

Cho nên, dù tôi đã thả cho quý vị “quả bom” ở Hungary, tôi nói quý vị không thể vượt khỏi Đẳng cấp Thứ Năm, và quý vị rơi “nước mắt cá sấu”. Biết làm sao đây? Tôi cam kết [nói] Sự Thật; thì tôi phải nói. Nhưng Đẳng cấp Thứ Năm rất là vĩ đại, vượt ngoài sự tưởng tượng của quý vị rồi. Đừng coi thường. Một số quý vị còn chưa tới đó được, mà đã nói: “Chỉ Đẳng cấp Thứ Năm thôi? Thế thôi sao?” Quý vị có biết bao nhiêu minh sư tu hành khổ hạnh, xả bỏ hết thế giới này, chỉ ăn dâu dại mà vẫn chưa tới đẳng cấp đó! “Chỉ Đẳng cấp Thứ Năm thôi!” Còn muốn đi đâu nữa? Với cái kiểu của quý vị, hả? Dù sao… Cũng cảm ơn Thượng Đế là tôi trở lại nói chuyện với quý vị. Thật ra, tôi nghĩ… lúc đó cũng cảm thấy rất xa với quý vị. Tôi cảm thấy quý vị sẽ không hiểu được tôi. Và đúng vậy!

Ở Hungary, người nào cũng rơi nước mắt cá sấu, phải không? “A, Đẳng cấp Thứ Năm thôi sao?” Cái gì? (Con nghĩ lúc đó chúng con hiểu, nhưng cảm thấy Sư Phụ đi quá xa! Chúng con không muốn Sư Phụ đi quá xa.) Ồ, hiểu. Tôi đâu có muốn… (Chúng con cảm thấy rất buồn.) Ồ, vậy sao? (Dạ đúng!) Bây giờ còn buồn không? (Dạ không! Ngài đã trở lại rồi.) Tôi trở lại? Cảm ơn quý vị đã kéo tôi lại! Chà! Bạn bè để làm gì nhỉ? Trở lại chơi trong bùn lầy với chúng ta. Không, không, tôi vẫn chưa “trở lại”, nhưng cũng trở lại. Có điều tôi xử lý hoàn cảnh một cách khác, thế thôi.

Trước đó, tôi chỉ ở đó thôi, nhưng bây giờ, tôi ở đó và ở đây. Tôi học xử lý hoàn cảnh khác. Cũng phải mất một thời gian. Đó là một cú sốc! Tuy vui, nhưng cũng sốc: “Bây giờ phải làm gì đây, với toàn thể nhân loại còn lại? Rồi đệ tử, đủ thứ? Mình nói với họ gì đây?” Tôi thấy mắc cỡ, thật sự ngượng ngùng. Do dự. Ờ, tưởng tượng mắc cỡ! Vào điểm đó, tại sao? Không hẳn là e thẹn, như mắc cỡ hay là ngượng ngùng, mà thấy kiểu như… không giải thích được. Ai giải thích được không? (Ý thức về chính mình, khác với mắc cỡ.) Ồ, ý thức chính mình, ừ, nhưng sao không muốn cho người ta biết, hoặc cảm thấy không nói được? (Bởi vì nó…. thật khó tin đến nỗi khiến người ta nổi giận, hoặc đó là một khái niệm mà con người không thể hiểu.) Ờ, ngay cả đầu óc tôi cũng không hiểu nổi. Thật sự cảm thấy như mắc cỡ. Kiểu như mắc cỡ, hiểu không? Thật sự mắc cỡ. Ờ, giống vậy. Nếu có thể diễn tả bằng chữ đó. Nhưng còn hơn là mắc cỡ nữa. Không chỉ mắc cỡ thôi; mà còn hơn vậy nữa, nhưng rồi cũng giống như ngượng ngùng. Như, mình đi ra ngoài tự khoe mình, nếu muốn làm như thế. Như nói: “Nhìn này, tôi là cô gái xinh đẹp nhất thế giới”, đại khái vậy. Ai mà làm như thế, thật đó, trừ khi mình nói giỡn. Cái đó khác.

Nó rất xa. Quá xa. Không phải là tôi dự định tới đó. Không, không có. Thật sự, tôi nghĩ mình cũng ở Đẳng cấp Thứ Năm với quý vị, hay là, thế thôi. Thật tình mà nói, tôi đâu có tính đi xa như thế. Tôi chỉ muốn đi sâu hơn để biết mọi thứ thôi, rồi bỗng nhiên giật mình, xong rồi! Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó. Nhưng cũng đã quên, quên cái cường độ của nó. Nhưng không quên điều đó. Đại khái vậy, không quên. Quý vị không quên ngày tốt nghiệp ra trường, phải không? Ờ, nhưng cái này còn hơn vậy nữa. Trời ơi! Không thể tin được là tôi lên tới đó! Bao nhiêu năm nay cứ bận rộn giảng dạy quý vị và mọi người. Nên tôi chạy tới chạy lui trong Đẳng cấp Thứ Năm, đối với tôi vậy cũng ổn, cũng đủ tốt rồi! Trời ơi, nhiều khi mình bị bịt mắt đó, biết không? Tin tôi đi, nếu quý vị nghĩ mình là người phàm, vô minh này nọ, quý vị cũng bị bịt mắt luôn. Ngày nào đó, nó sẽ làm quý vị sốc. Có lẽ không như kiểu nó làm tôi sốc, nhưng nó sẽ làm quý vị sốc như nó làm tôi sốc trước đó. Quý vị hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (8/12)
1
2023-04-27
6312 Lượt Xem
2
2023-04-28
4727 Lượt Xem
3
2023-04-29
4222 Lượt Xem
4
2023-04-30
4244 Lượt Xem
5
2023-05-01
4292 Lượt Xem
6
2023-05-02
4588 Lượt Xem
7
2023-05-03
3990 Lượt Xem
8
2023-05-04
3678 Lượt Xem
9
2023-05-05
3460 Lượt Xem
10
2023-05-06
3282 Lượt Xem
11
2023-05-07
3390 Lượt Xem
12
2023-05-08
4110 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android