Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tình Thương Là Bao Gồm Tất Cả, Phần 1/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Thấy không, đa số quý vị lẽ ra cũng có thể đến ở với tôi. Nhưng quý vị sẽ rời đi, bởi vì đời sống không giống như cách quý vị đã quen, và quý vị sẽ kỳ vọng gì đó. Bây giờ, quý vị vui sướng vì có tôi ở đây, và quý vị đang bế quan, và được gia trì, đẳng cấp lên cao, nên quý vị không màng gì cả. Nhưng khi quý vị đến đó rồi, thì nó lại khác. Quý vị sẽ cảm thấy nhớ đời sống khi trước, nhớ sự dễ chịu, thoải mái và đủ thứ. Cho nên, một số người quý vị sẽ không đến là vì vậy. Nếu không, tôi nhận bất cứ ai, tất cả.

Được rồi. Tất cả những người này [là] từ dưới lầu và trên lầu, tất cả, phải không? Hay chỉ trên lầu thôi? (Dạ dưới lầu.) Dưới lầu nữa hả? (Dạ phải, Sư Phụ.) Tất cả họ đều biết, phải không? (Họ đều biết, dạ.) Bây giờ tất cả họ đều ở đây? (Dạ.) Chà! Ờ, tôi nghĩ tin [nóng hổi] như thế, không thể bỏ lỡ, phải không? Không thể nào dưới lầu không biết, phải không? Tất cả các phòng, mọi người biết rồi hả? (Dạ.) Sao anh biết? (Thưa, chúng con mở âm thanh trên ti-vi mỗi phòng…) Ồ, tất cả họ đều xem trong khi chúng ta nói chuyện. (Dạ.) Hoặc ít nhất cũng nghe thấy. (Có nghe, dạ phải.) Vậy là họ đều gửi người truyền tin tới với cái thứ nho nhỏ.

Vậy mọi người đưa thẻ đều ở đây? (Dạ.) Các thẻ đều ở đây? (Dạ.) Rồi. À, tôi có tin vui và tin buồn. Quý vị muốn nghe tin nào trước? (Dạ tin vui.) Tin vui trước. Được. Tin vui là tôi thương tất cả quý vị, dù có thẻ hay không có thẻ, và sắp đến hoặc sắp đi. Tin buồn là một số quý vị sẽ không thể tới được – bây giờ không được, có lẽ sau này. Hoặc một số quý vị đã được định trước phải đi làm chỗ khác, hoặc làm việc khác. Hoặc cần giải quyết mấy chuyện khác trong đời, trong nhân nghiệp hoặc định mệnh của quý vị, có lẽ để tiến bộ. Một số quý vị có lẽ sẽ không thể chịu được lâu, thôi thì dọn đồ bây giờ cho rồi. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.)

Bây giờ Sư Phụ đang ở đây, Sư Phụ đẹp, Sư Phụ tươi cười, rồi có bánh ngọt (thuần chay), nên… Chúng ta có bánh (thuần chay) ngày Phật Đản, cho nên tốt. Hãy đến đây nữa. Ở đây có vài chỗ. Ai cũng được, đừng lo, đến đây. Và cẩn thận đầu của quý vị. Đến đây, đừng lo, có một vài chỗ. Và một vài chỗ phía trước. Hãy để họ đến, để họ đến. Hãy đến, bất cứ ai ở đó, đến đây nhanh, trước khi tin buồn đến. Ừ, quý vị ngồi đó, người khác ngồi trước quý vị, không sao. Đến, ngồi phía trước đây hoặc nếu quý vị chưa có chỗ…? Chưa? Thì quý vị ngồi đó, ở đó, không sao. Ai muốn đến thì đến, đến. Đến ngồi đó, ngồi đó, ngồi đó. Chỉ đừng ngồi trước máy quay. Ở đó, ở đó, ngồi trên thảm của tôi, không sao. Ngồi ở đó, ở đó, ở đó, ở đó, ở đó. Và còn vài chỗ ở đó, ở đó, ở đó, ở đó. Rồi lên phía trước đó, rồi ngồi ở đó, và ngồi đây. Ngồi đâu cũng được, nhanh lên!

Rồi, tin buồn bắt đầu. Thật ra cũng chẳng phải tin buồn, không phải! Như quý vị ai cũng biết, thật sự không thể nào nhận hết tất cả những người này, một đám như vầy, đến nhà tôi, dù gì đi nữa. Đó là một phần tin buồn, vì nó không phải là khách sạn. Nếu nhận hết tất cả người này thì tôi thà ở lại đây cho rồi. Rồi chúng ta tiếp tục làm việc như thường lệ, mỗi ngày như vầy. Người nào ở được thì ở; có lẽ ngày nào đó sẽ như thế đó. Nhưng bây giờ chưa thể được. Tôi có người-thân-chó, có người-thân-chim, biết để họ chỗ nào đây. Nếu tôi để quý vị ở đó thì không biết để họ ở chỗ nào. Cho nên phải có chỗ trước. Dù tôi ở đây đi nữa, cũng phải có chỗ khác, cho mình đi qua đi lại, gần đó, bên cạnh, hay chẳng hạn vậy. Nhưng chúng ta không có.

Rồi tôi cũng… không biết nữa. Nếu ngày nào cũng gặp nhau, chắc quý vị cũng chán. Rồi quý vị bỏ tôi, và rồi tôi sẽ đau lòng. Quý vị sẽ kiếm đủ mọi cớ và đổ lỗi cho tôi hết, chắc chắn vậy. Thôi kệ. Hoặc dù không trách ngoài miệng, quý vị cũng sẽ trách tôi trong lòng: “Tại Sư Phụ hết!” Tại tôi hết, ờ. Chuyện thường. Rồi, bây giờ tôi chỉ có thể nhận một số trong những người này, chỉ thử một thời gian thôi, nhé? Cho nên khoan hãy ly dị chồng! Hoặc khoan bảo vợ: “Đi tìm bạn trai khác”, bởi vì quý vị có thể sẽ rất bất ngờ. Lúc quý vị trở về thì vợ thật sự có bồ khác, đừng có trách tôi ha! Nói giỡn thôi. Nhưng, giống như mọi công việc, mình cần một chút thời gian để thích ứng, để xem mình có làm được hay không. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.) Ờ, hiểu ha! Tốt, tốt! Tốt lắm! Tuyệt vời!

Rồi, như thế đó. Cho nên, tôi chỉ có thể nhận một số người. Những người còn lại – có lẽ để khi khác, hoặc có lẽ không thích hợp, hoặc nếu có đến, có lẽ quý vị cũng sẽ bỏ đi, quá sớm. Vậy tội gì phải bỏ việc, bỏ bạn trai đẹp, hoặc bạn gái xinh, rồi đến nơi, mới thấy: “Úi chà! Úi chà! Ố ồ! Lầm rồi!” Xin lỗi, trở về, không còn việc làm nữa, bạn trai, bạn gái, cũng “sayonara (vĩnh biệt)” từ lâu rồi và cầm tay người khác ngay trước mặt mình. Như vậy sẽ đau lòng khủng khiếp. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra cho quý vị, vì nó rất đau lòng. Thật sự đau lòng. Khi quý vị nghĩ mình đã được tất cả rồi, rồi quý vị đến, quý vị mất hết tất cả, sẽ kinh khủng lắm. Cho nên đừng buồn. Hãy vui là quý vị vẫn có tôi là Sư Phụ, vẫn có thể đi cộng tu, vẫn thường hay đến gặp tôi. Và tôi sẽ không la quý vị. Chỉ “đánh đập” thôi! La chi cho mỏi miệng chứ? Dùng roi; roi không biết mệt. Gẫy thì lấy roi khác. Tôi chỉ đánh ngã chấp của quý vị thôi. Dù có [đánh] đi nữa, tôi nhỏ con quá; dù sao cũng đâu làm quý vị đau nhiều được? Đầu quý vị cứng quá làm gẫy roi thì có.

Không biết chắc tôi có thật sự kiểm tra... Đừng lo, tôi không kiểm tra quá khứ của quý vị đâu. Đừng lo. Tôi không kiểm tra như: “Ờ, cô này đã làm gì?” Hay là “Có [làm gì] sai quấy không?” Không có những chi tiết như thế. Chỉ kiểm như “Người này có hợp hay không hợp?” Thế thôi, hay là cô kia chịu khổ cực được không. Bởi vì nhiều khi quý vị sẽ không có phòng [riêng]! Tôi đã nói rồi. Ngay cả trong khách sạn này, quý vị cũng không có phòng. Nhìn nè. Sao có phòng được, dù tôi ở đây với quý vị trong khách sạn này? Chúng ta không thể cứ xây khách sạn hoài, đúng không? Rồi không có thời giờ thiền, không có tiền cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư]. Thậm chí không có tiền mua thêm khách sạn.

Cho nên đừng lo chuyện đó. Quý vị đi đâu cũng có tình thương của tôi. Quý vị luôn luôn cảm nhận được! Quý vị không ở với tôi, không ở bên tôi, nhưng có tình thương của tôi, đúng không? (Dạ.) Quý vị không cảm thấy tôi thương quý vị, hay sao? (Dạ có.) Ngu mới không cảm thấy! Hoặc không nhạy cảm tới mức đó. Hoặc “đầu bị hư” rồi. “Đầu bị hư” nghĩa là tiêu tùng! Cho nên, sống chung hay không không thành vấn đề. Chúng ta ai đi đường nấy.

Được rồi. Còn mấy người này có thể đến ở thử một thời gian xem sao. Quý vị cầu nguyện cho họ nhé. Đừng có ganh tị rồi nói rằng: “Ồ! Cô đó có gì mà mình không có?” Đừng bận tâm. Không sao. Chúng ta làm việc với nhau bên trong, trong tâm. Và biết đâu vì có nhiều người trong nhà tôi, nên tôi có thể sẽ gặp quý vị thường xuyên hơn. Hoặc có lẽ mình sẽ may mắn hơn, có nhiều thời giờ hơn, cái gì cũng hơn. Hoặc tôi không cần phải đi tới đi lui trên sân ga xe lửa hai ngày trời. Có lẽ nó sẽ xảy ra tốt hơn. Họ chăm lo nhà cửa hoặc việc của tôi, rồi tôi đi gặp quý vị. Rồi quý vị sẽ cảm thấy tội nghiệp cho họ: “À ha! Bây giờ mấy anh chị phải ở nhà hết, giống như nội trợ vậy! Còn chúng tôi đi bế quan!”

Nếu quý vị ở với tôi, quý vị có nghĩ vậy không? Thí dụ như, [nếu] quý vị ở nhà tôi, rồi tôi đi mất – đi bế quan, tôi sẽ không dẫn tất cả quý vị đi. Không thể. Quý vị ở nhà có buồn không? (Dạ không!) Hoặc có ganh tị với những người đến gặp tôi ở nơi bế quan không? (Dạ không.) Có chắc không? (Dạ chắc!) À, được. Có lẽ quý vị gặp tôi nhiều quá, cũng sẽ chán, và nói: “Chao ôi! Cảm ơn Trời Phật, Sư Phụ đi rồi! A, đi vài ngày đi chứ! Sao chỉ có ba ngày thôi? Có thể đi đôi ba tuần nữa. Trời ơi! Sao Sư Phụ ở nhà lâu quá vậy? Ngày nào cũng gặp Ngài rồi Ngài bảo mình phải làm này kia! Trời ơi! Bây giờ mình có thể gác chân lên, không ai kiểm soát mình làm gì nữa”. Tôi nghĩ cũng có thể xảy ra như thế. Cho nên đàng nào quý vị cũng thắng. Người không đến cũng thắng. Người đến cũng nghĩ mình thắng.

Chúng ta sẽ thử cách này bởi vì hồi nào tới giờ, tôi chỉ sống với vài người. Bây giờ tôi đánh liều sống với nhiều người hơn, thành ra quý vị hãy cho tôi chút cơ hội ở đây. Cho tôi chút thời gian – thử xem, kiểm tra xem, biết không? Nếu nhận hết quý vị như vầy, thì Trời ơi, sẽ quá áp đảo, bất luận thế nào. Đến từ một sự ẩn dật, – như cô lập, từ chỉ vài người thị giả, lên đến mấy chục người. Như có lẽ, tôi không biết, là 50 người trong đó hay là hơn? Vậy sẽ nặng bao nhiêu? Nghiệp! Ồ! Có thể là bao nhiêu? Có thể nhiều bao nhiêu? Rồi còn thêm một số nữa trong đó, khoảng mười một người trong đó. Cho nên vấn đề là, dù tôi có muốn nhận hết tất cả quý vị, dù việc đó khả thi là tất cả quý vị có thể đến được, thì cũng hơi áp đảo một chút để tổ chức mọi điều đó. Dù cắm lều, cũng phải biết có chỗ cắm hay không. Chắc chắn có chỗ, nhưng rồi chúng ta phải san bằng đất đai, hoặc phải cắt cỏ hoặc cắt những bụi cây nho nhỏ. Đó là vấn đề.

Cũng có thể hơi quá mức cho tất cả chúng ta, bỗng nhiên nhảy vào cùng một lúc rồi nghiệp chướng cọ xát, rồi tính tình cọ xát. Có thể quá mức cho tất cả mọi người. Cho nên tôi chỉ lấy từng liều nho nhỏ thôi. Giống như các thứ bổ dưỡng cũng không thể uống quá nhiều. Ngay cả vitamin, cũng không nên uống cả lọ lớn một lúc, đúng không? (Dạ đúng.) Ngay cả thức ăn ngon dưới kia; quý vị có ăn cả nồi không? (Dạ không.) Không thể, phải không? Thế thì tôi sẽ thử. Nếu mấy người này cư xử tốt, đại diện tốt cho quý vị, thì có lẽ sau này tôi sẽ nhận thêm nữa. Chịu không? (Dạ chịu!)

Một số người trông hồi hộp! Trông căng thẳng quá, cười cũng không nổi! Trời ơi, khôi hài chút coi! Thắng bại, chỉ là trò chơi! Quý vị trông rất căng thẳng, làm tôi sợ quá! Không dám thông báo ai đến, ai đi. Có lẽ nên làm âm thầm. Nhưng làm sao? Bằng cách nào? Chỗ nào cũng có người! Mắt họ… À, thôi thì nói công khai cho rồi, hả? (Dạ.) (Không công khai.) Không, nói ra luôn! Nếu không, quý vị cũng không thể thiền được cho đến ngày ra về. Rồi cũng làm tôi khó chịu. Được rồi. Đây là tin buồn, gói trong giấy màu hồng. Nếu có gì an ủi quý vị thì đó là màu hồng. Ý tôi là, hãy đưa lại cho mọi người, và nếu ai đó không có ở đây, làm ơn lấy giùm cho họ, nếu đó là chồng [hoặc] vợ quý vị. Để cho họ biết, nếu không họ cảm thấy hồi hộp lắm rồi. Hãy đưa cho nhau nhé.

Thấy không, đa số quý vị lẽ ra cũng có thể đến ở với tôi. Nhưng quý vị sẽ rời đi, bởi vì đời sống không giống như cách quý vị đã quen, và quý vị sẽ kỳ vọng gì đó. Bây giờ, quý vị vui sướng vì có tôi ở đây, và quý vị đang bế quan, và được gia trì, đẳng cấp lên cao, nên quý vị không màng gì cả. Nhưng khi quý vị đến đó rồi, thì nó lại khác. Quý vị sẽ cảm thấy nhớ đời sống khi trước, nhớ sự dễ chịu, thoải mái và đủ thứ. Cho nên, một số người quý vị sẽ không đến là vì vậy. Nếu không, tôi nhận bất cứ ai, tất cả. Hồi trước, tôi thường làm như vậy với mấy người thường trú. Ai cũng đến được và cứ ở lại, không thành vấn đề. Nhưng về sau chúng tôi có vấn đề bởi vì họ không thích đời sống mà họ đang sống, cực quá, sống trong lều. Hồi xưa, chúng tôi thậm chí chỉ ở lều thôi! Bây giờ có hang động; thoải mái hơn. Cho nên dĩ nhiên họ ở lâu hơn. Nhưng ý tôi là hiện giờ, tôi không có nhiều phòng cho mọi người – dù là ở chật. Cho nên mình phải từ từ, hiểu chứ, quý vị?

Có ai buồn giận không? Sao? Cái gì? Chuyện gì? Đau đớn? Được rồi, quý vị, tôi còn phải nói chuyện với mấy người này. Đừng vội mừng quá. Đây chỉ là kiểu sàng lọc lần thứ nhất. Nhưng tôi còn phải hỏi họ; có lẽ họ có vấn đề thị thực, có lẽ họ có nợ nần, có lẽ họ có vấn đề gia đình, có lẽ bất cứ gì. Chúng ta sẽ phải kiểm tra lần nữa. Vậy lát nữa, tất cả quý vị đến phòng tôi hoặc phòng sàng lọc ở đàng kia hay gì đó. Chúng ta chờ xem. Bây giờ mọi người buồn hả? (Dạ.) (Dạ, một số.) Một số quý vị… Không biết nữa; nó chỉ xảy ra như thế. Tôi cũng không muốn. Tôi chỉ muốn dễ dãi, nhận tất cả mọi người! Tốt, tuyệt, để sống trong một căn nhà rộng cùng với nhiều người. Nhưng có người sẽ không chịu nổi đời sống khổ cực, sống trong lều hoặc bất cứ gì. Bây giờ thì quý vị nghĩ nó tuyệt, nhưng sẽ không tuyệt nữa khi trời 0 độ ban đêm. Dù sao, để xem mấy người này sẽ ở bền không. Chờ xem. Nhưng tôi chắc chắn họ sẽ ở bền, mười một người này, hả? Nếu quý vị sống giống như tôi, ở không có lều, quý vị có ở lâu được không? (Dạ được.) Chỉ cần một cái túi ngủ cho nhiệt độ dưới không độ và quần áo dưới không độ. Để gió thổi vào mặt, rồi nhắm mắt lại. Như vậy càng thiền được lâu vì không mở mắt nổi; gió quá. Như cách tôi sống, đôi khi.

Đôi khi tôi trốn ra khỏi bổn phận của “người trông sở thú” đi vào một chỗ cắm trại – cũng trong đất đai tư nhân, có hàng rào – chỉ ngồi đó. Không có lều, tôi ngồi được lâu hơn; và tôi thích hơn. Trong lều thấy tù túng quá. Cảm thấy... ồ, cảm thấy như là không ở cùng chỗ đó nữa, nên tôi bỏ đi. Nên, tôi về nhà dỡ lều ra rồi cứ chịu gió nữa, xem nó như thế nào. Chỉ cần mặc thêm đồ ấm. Nhưng mùa đông, họ mới bán. Hiện giờ họ không bán đồ ấm. Thế mới phiền. Bởi vậy tôi mới run cầm cập. Túi ngủ thì cũng như túi ngủ mùa hè. Họ không bán (túi ngủ) dưới không độ. Ồ, thật là! Rồi tôi đến tiệm thể thao; mua một cái. Nhưng tôi chưa dùng bởi vì dựng lều lên thì không cảm thấy giống vậy nữa. Không biết có chuyện gì không ổn, nhưng tôi dỡ lều ra – xem tôi có sao không. Thỉnh thoảng tôi cần chạy trốn. Tôi thương người-thân-chó, thương người-thân-chim, thương con người, nhưng cũng cần chạy trốn đến đó vài ngày, biết không, chỉ để run cầm cập.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (1/5)
1
2023-11-22
4020 Lượt Xem
2
2023-11-23
3263 Lượt Xem
3
2023-11-24
3007 Lượt Xem
4
2023-11-25
2757 Lượt Xem
5
2023-11-26
2799 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android