Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Điềm Lành Lúc Sư Phụ Chào Đời, Phần 6/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Vì tôi đã nói với quý vị rồi, Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) thì mạnh mẽ hơn. Nó thu hút sự chú ý của chúng ta. Còn về thiền Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), nếu chúng ta không thật tĩnh lặng, Ánh Sáng chưa đến, thì chúng ta sẽ không thấy được cảnh giới nào. Thành ra chán hơn. Cho nên Quán Quang mới phải cần ngồi lâu hơn, còn Quán Âm thì ngắn hơn. Thiền Quán Âm trong thời gian ngắn cũng đủ. Thiền Ánh Sáng cần phải lâu hơn, thậm chí cả ngày cũng không đủ. […]

Mỗi kỳ thiền tam, thiền thất, tôi thề rằng đó sẽ là kỳ cuối cùng. Nhưng rồi sau đó tôi lại quên, giống như việc quý vị sinh con vậy. Khi sinh em bé, quý vị nói: “A, chịu hết nổi rồi. Tôi không sinh em bé nữa đâu”. Rồi quý vị lại quên. Khi nó lớn lên và trở nên thật dễ thương, quý vị nhớ em bé, và lại quên mất. Sau đó, quý vị sinh đứa khác và nói: “Ôi thôi. Không ổn. Không được. Từ giờ trở đi không sinh em bé nữa”. Rồi quý vị lại quên nữa. Lần nào cũng vậy. Được rồi. Hy vọng tôi cũng có thể quên thường xuyên. Nếu không, tôi không thể làm việc ở thế giới này. Không biết tại sao. Công việc này rất mệt mỏi. Có lẽ quý vị làm việc đó dễ hơn. (Dạ khó ạ.) Làm sao cô biết? Cô chưa làm việc đó mà. Không ha? Thật sao? Có dễ hơn không? (Dạ không thể nào.) Có phải là vấn đề cá tính không? (Dạ không.) (Chúng con biết Sư Phụ làm việc rất cực nhọc.) (Rất cực nhọc.) Làm sao quý vị biết? Làm sao quý vị biết tôi làm việc rất cực nhọc?

Ngay cả những diễn viên được người ta yêu mến và kiếm được nhiều tiền, cũng không thích công việc của chính họ. Huống chi, tôi không kiếm được tiền, mà còn phải tiêu tiền riêng của mình nữa. Thế giới thật điên đảo. Những diễn viên đó, rất khó mà gặp được họ. Có người-thân-chó ở trước nhà của họ. Người-thân-chó to lớn hay gì đó. Họ không cho quý vị gặp họ. Cơ hội [gặp họ] rất hiếm. Nếu quý vị muốn gặp họ, quý vị phải trả tiền. Phải không? Phải trả rất nhiều. Cho dù họ đi tiệc tùng hay gì đó, mình vẫn phải trả tiền mới được vào gặp họ. Phải không? (Dạ phải.) Tại vì họ ghét…ghét bị theo đuổi và bị nhìn chằm chằm. Thật sự rất mệt mỏi. Ngay cả Brigitte Bardot, giờ bà cũng đã 60 tuổi rồi với khuôn mặt đầy nếp nhăn. Vậy mà bà đi tới đâu, người ta vẫn thích nhìn bà. Bà ấy đã đi tới… Bây giờ bà ấy vận động… cho người-thân-động vật. Bà ấy khuyến khích mọi người bảo vệ người-thân-động vật. Có hay không? (Dạ có.) Lạ thật. Tại sao tôi cứ nhìn bên này? Vậy tôi sẽ nhìn sang bên này.

Bà ấy bảo vệ người-thân-động vật. Nên, bà thường xuyên ra ngoài khuyến khích mọi người đi theo bà trong việc bảo vệ người-thân-động vật. Tuy nhiên, khi người ta vừa đến nơi, họ cứ nhìn chằm chằm vào bà, chứ không nhìn vào mục đích của bà. Vấn đề là ở chỗ đó. Nhiều khi quý vị cũng như thế. Quý vị cứ nhìn chằm chằm vào tôi như thế, và quên mất… Nhìn chằm chằm trong khi cố lại gần hơn, và quên mất lễ độ hay ý thức thông thường của mình. Bà ấy đã 60 tuổi rồi mà vẫn có người nhìn, nhìn chằm chằm. Cũng không phải vì bà ấy đẹp. Bây giờ họ chỉ hiếu kỳ thôi. Dù thế nào đi nữa, bà ấy từng là một minh tinh rất nổi tiếng nên mọi người vẫn thích nhìn bà. Bà đi khuyến khích và kêu gọi mọi người ủng hộ hành động bảo vệ người-thân-động vật. Nhưng rốt cuộc mọi người lại nhìn bà, mà quên mất mục đích của bà. Và bà ấy cứ nói: “Quý vị đến đây để bảo vệ động vật, chứ không phải để nhìn tôi”. Có lẽ người ta không biết giữa người-thân-động vật và người có gì khác biệt. Vì vậy, họ nhìn cả hai.

Được rồi ha? Được rồi, được rồi. Giải tán, ha? Chúc quý vị Năm Mới thành người mới. Vui vẻ ha. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Ít gây rắc rối hơn cho tôi. (Dạ.) Nhưng không có gì đảm bảo điều đó. Đó là vì hôm nay quý vị biết, nhưng hôm khác sẽ có rất nhiều đồng tu mới chưa biết. Và sau đó, họ lại gây rắc rối. Cho dù họ biết, thói quen vẫn khó sửa. Vì vậy, tôi vẫn phải tiếp tục chịu đựng cực nhọc như bây giờ. Vẫn phải nói lại hoài. Được rồi. Đi dỡ lều của quý vị đi. Hoặc ăn xong rồi làm, phải không? (Chúng con dỡ lều trước ạ.) Nhưng quý vị vẫn chưa ăn mà. (Dạ dở lều trước.) Dở lều trước, rồi mới ăn? Quy tắc là vậy hả? (Dạ không.) (Dạ không.) Không phải. Ai muốn ăn thì ăn. Ai muốn dỡ lều thì cứ dở lều. Như vậy cũng đỡ chen chúc hơn. Được rồi ha? (Dạ.) Cảm ơn quý vị đã hạ cố đến đây. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Nếu có điều gì không đúng, xin thứ lỗi cho tôi nha. Làm ơn. Quý vị sẽ có công đức vô lượng. Rồi. Hẹn gặp lại. (Hẹn gặp lại Sư Phụ.)

Những người ở lại không cần phải dỡ lều, phải không? (Dạ phải.) Những người ở lại thì khỏi dở lều. (Dạ.) Nếu dỡ xuống thì sẽ phải dựng lại. Phiền phức lắm. Quý vị biết mà ha. Bây giờ ở lại đây giống như đi thiền tam vậy. (Dạ.) Hãy thiền và tinh tấn. Giờ nào ăn thì đi ăn. Giờ nào tắm thì đi tắm. Quý vị muốn thiền bao nhiêu cũng được. Nhưng không cần phải ép buộc bản thân nhiều vậy. Nhưng khi nào có thể thiền thì cố gắng hết sức để thiền. Tận dụng tối đa cơ hội này. Tại vì ở đây không có điện thoại, không có con cái, không có chồng, không có vợ. Nên yên tĩnh hơn. Và có người nấu ăn cho mình nữa. Quý vị không cần phải làm gì cả. Không đi chợ hay gì cả. Cho nên hãy tận dụng tối đa cơ hội này để thiền. Ít nhất tám tiếng một ngày. Bởi vì bên ngoài đi làm cũng tám tiếng. (Dạ đúng.) Phải không? (Dạ đúng.) Ờ. Nên đến đây quý vị cũng làm việc một chút để kiếm phước báu. Rồi ha? (Dạ.) Đừng mong đợi điều gì ở tôi hay là gây áp lực cho tôi. (Dạ.) Tôi chắc chắn biết là quý vị ở đây. [Nên] nhất định thỉnh thoảng tôi sẽ xuống. Công đức cộng tu là vô lượng mà. Tôi biết điều đó.

Đồng tu từ Đại Lục hả? Rồi. Mang qua đây. Quý vị ai muốn đi thì cứ đi. Đồng tu nước ngoài từ Đại Hàn, Hồng Kông và các nước khác, không phải Âu Lạc (Việt Nam), mà tôi chưa gặp… Người Đại Hàn lên trước, nhé? Cả nam lẫn nữ đều lên đây. Những người khác có thể đi. Ai muốn rời đi thì có thể rời đi. Còn người Đại Hàn, lại đây. Tại vì tôi đã hứa sẽ gặp quý vị. Tôi đã hứa gặp quý vị. Lẹ lên. Ồ, cái này là gì? Lên, lên đi. Đây là gì? Có phải… Chà! Ôi. Ối chà, chà. Từ từ, từ từ. Hãy cẩn thận. Cái này là gì? Có phải có dừa trong đó không? Món ngon nhất. Có phải dừa không? (Dạ khoai lang. Khoai lang.) Khoai lang? (Dạ khoai lang giòn.) Hai cái này thôi à? (Dạ còn nữa. Con sẽ mang đến đây ngay.) Tới, tới, tới, tới đây.

Chà! Cả nước tới đây à. Cả nước Đại Hàn… Có ai thông dịch không? Có ai thông dịch không? Mi-crô đâu? (Dạ mi-crô.) Mi-crô? (Dạ mi-crô.) Tôi sẽ nói tiếng Hoa. Hay tiếng Anh? Nói tiếng Anh hả? Tôi nên nói tiếng Anh hay tiếng Hoa? (Dạ tiếng Hoa.) (Dạ tiếng Hoa.) (Dạ tiếng Hoa. Tiếng Anh.) Tiếng Anh. Được. Được. Tiếng Anh cũng được. (Xin Sư Phụ nói tiếng Anh.) Tiếng Hoa cũng được à? Ờ. Nếu quý vị thắng tôi, tiếng Anh. Nếu quý vị thắng tôi, tiếng Hoa. Ờ, ờ. Tới, tới đây. Một, hai, ba. Làm vậy lần nữa. Một, hai, ba! (Nói tiếng Hoa ạ.) Được rồi. Như vậy công bằng hơn. Rồi. Anh ấy thắng rồi. Tiếng Hoa. Ờ. Vậy… Quý vị hỏi họ xem có phải cả nước Đại Hàn tới đây không. Có phải cả nước tới đây không? Nếu không, sao lại có nhiều [người] như vậy? Hầu như mang cả gia đình tới đây. Vợ chồng, con cái.

Đừng nhìn bánh (thuần chay), lát nữa tôi sẽ đưa cho quý vị. Đừng nhìn bánh (thuần chay). Lát nữa tôi sẽ đưa cho quý vị. Rồi. Gần đây tôi… (Dạ không nghe rõ ạ.) (Dạ không nghe rõ.) Không nghe rõ? Tôi nói đừng nhìn bánh (thuần chay). Lát nữa tôi sẽ đưa cho quý vị. Hãy nhìn Sư Phụ. Được rồi. Quý vị ngồi xuống. Nếu không thì anh ấy không thể… mấy người phía sau không thấy tôi. Ngồi xuống. Ngồi gần chút không sao. Ngồi đây. Ngồi đằng kia. Bên đó. Và bên đó. Rồi. Ngồi đại đâu đó một lúc, miễn là quý vị có thể nhìn thấy. Thấy được tôi không? Thấy được không? Có thấy không? Có thể ngồi đàng sau. Thỉnh thoảng nhìn hướng này, nhìn hướng kia, như thế này. Rồi ha?

Người Đại Hàn tu hành rất tinh tấn. Anh đợi họ xong rồi hãy dịch. Đây không phải là vấn đề họ vừa phàn nàn sao? Rồi. Tại vì quý vị tu hành rất tinh tấn. Và cứ mỗi lần có thiền tam, thiền thất, người Đại Hàn là đến nhiều nhất. Tại vì, so với các nước… các nước láng giềng, thì Đại Hàn có tỷ lệ cao nhất. Vì Đài Loan (Formosa) thì không tính. Đài Loan (Formosa) thì tôi ở đây lâu rồi, giảng pháp khắp cả nước. Ở Đại Hàn chỉ có… Bao nhiêu lần? Hai, ba, hay bốn lần thôi ha? Ba lần hả? Rồi. Có câu hỏi gì không? Mọi chuyện ổn chứ? Quý vị có mãn nguyện không? (Dạ mãn nguyện.) Quý vị sẽ giận tôi về điều gì không? Quý vị có giận tôi về điều gì không? Có câu hỏi nào không?

(Con thiền Quán Âm (Âm Thanh Thiên Đàng nội tại) tốt, tuy nhiên…) Chưa bật [mi-crô], mà anh ấy cũng hiểu. Được. Không sao. Anh nói đi. Anh ấy đã nói gì? (Khi con Quán Âm (thiền Âm Thanh Thiên Đàng nội tại) thì thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng khi Quán Quang (thiền Ánh Sáng Thiên Đàng nội tại) thì không.) (Anh ấy nói rằng anh ấy thiền Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) tốt hơn, còn thiền Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) thì vẫn chưa quen. Cho nên khi thiền Âm Thanh thì thời gian trôi qua rất nhanh Nhưng khi thiền Ánh Sáng thì thời gian trôi qua rất chậm.) Ờ. Không sao. Sau này anh ấy sẽ quen thôi. Vì tôi đã nói với quý vị rồi, Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) thì mạnh mẽ hơn. Nó thu hút sự chú ý của chúng ta. Còn về thiền Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), nếu chúng ta không thật tĩnh lặng, Ánh Sáng chưa đến, thì chúng ta sẽ không thấy được cảnh giới nào. Thành ra chán hơn. Cho nên Quán Quang mới phải cần ngồi lâu hơn, còn Quán Âm thì ngắn hơn. Thiền Quán Âm trong thời gian ngắn cũng đủ. Thiền Ánh Sáng cần phải lâu hơn, thậm chí cả ngày cũng không đủ. Quý vị phải kiên nhẫn.

(Khi con đọc sách của Sư Phụ thì mắt trí huệ nóng lên, rồi khi con Quán Quang (thiền Ánh Sáng Thiên Đàng nội tại), nó lại càng nóng hơn nữa. Thưa, như thế không nguy hiểm chứ ạ?) (Anh ấy nói rằng khi đọc sách của Sư Phụ, mắt trí huệ của anh ấy nóng lên. Và khi anh ấy tập trung ở đây để thiền Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) thì cũng có năng lượng nóng lên chỗ đó. Như vậy không nguy hiểm chứ ạ?) Không, không. Đang bắt đầu an toàn.

(Khi con thiền Quán Quang (Ánh Sáng Thiên Đàng nội tại), con bị đau ở đây. Con có thể làm gì ạ?) (Khi thiền Ánh Sáng, cô ấy cảm thấy đau ở đây. Tại sao lại như vậy ạ?) Đau hả? (Đau. Nhức. Dạ đúng ạ.) Đau à. Nói với cô ấy đừng ép mình quá. Ngồi đó giống như chúng ta ngủ vậy. Thay vì dùng mắt này để nhìn, hãy nhìn từ đây, giống như khi quý vị nhìn tôi vậy. Đừng căng thẳng quá mức. Đừng cố tình tạo áp lực quá cho chính mình; như thế sẽ bị nhức đầu.

Photo Caption: Không Đen Trắng Rõ Ràng, Hãy Ráng Mà Nhận Ra.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (6/10)
1
2024-05-01
4289 Lượt Xem
2
2024-05-02
3428 Lượt Xem
3
2024-05-03
3247 Lượt Xem
4
2024-05-04
3109 Lượt Xem
5
2024-05-05
2717 Lượt Xem
6
2024-05-06
3161 Lượt Xem
7
2024-05-12
2769 Lượt Xem
8
2024-05-13
2789 Lượt Xem
9
2024-05-14
2386 Lượt Xem
10
2024-05-15
2386 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android