Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Ăn Uống Tùy Theo Nghiệp Của Mình, Phần 3/6

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Và thậm chí vào thời xưa, nhiều tu sĩ sống trong sa mạc. Họ không có thức ăn. Họ chỉ ăn như bánh mì khô chấm vào nước, họ chỉ ăn thế thôi. Và có lẽ một số chà là, chúng dễ bảo quản và giữ được lâu. Và những giáo sĩ, tu sĩ nam nữ này chỉ muốn ở một mình, để cầu nguyện với Thượng Đế, để cảm nhận được Tình Thương và Phước Lành của Thượng Đế, rằng Thượng Đế sẽ ban phúc cho họ. Họ chỉ muốn ở một mình với Thượng Đế. Dù họ đã khai ngộ rất cao hay chưa khai ngộ thì lý tưởng cao thượng, mục tiêu cao cả là đến được với Thượng Đế, biết Thượng Đế, thương Thượng Đế nhiều hơn và được giác ngộ về mặt này.

Nếu quý vị thật sự chỉ muốn ăn mỗi ngày một bữa, hoặc ăn đơn giản – những loại rau củ không cảm thấy đau mà tôi đã liệt kê một số cho quý vị, không phải tất cả… Tôi không có thời giờ để nghĩ về quá nhiều thứ. Công việc Truyền Hình Vô Thượng Sư, thật ra, chiếm rất nhiều thời gian của tôi rồi. Rất nhiều – rất nhiều giờ – và tôi còn làm những việc khác nữa. Ngay cả chụp hình cũng phải mất rất, rất nhiều giờ chỉ để quý vị vui hưởng vài giây, vài phút. Đội ngũ của tôi làm việc rất vất vả, và dĩ nhiên là tôi làm việc cùng với họ. Nhưng tôi nghĩ cái danh sách (thực phẩm không cảm thấy đau) mà tôi đã liệt kê cho chính mình là đủ để tôi tiếp tục sống rồi. Thành công. Thành công cho tới nay.

Nếu không muốn ăn tất cả những thứ đó, quý vị cũng có thể chỉ ăn gạo lứt, muối mè và một số loại trái cây – dưa, những loại trái cây không cảm thấy đau, thì cũng được rồi, và quý vị sẽ cảm thấy mãn túc. Sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, nhẹ nhõm; quý vị sẽ vui vẻ. Nhưng dĩ nhiên, nếu ở trong bất kỳ tình huống nào mà không có những thực phẩm đó, [nhưng] có những thực phẩm khác, thuần chay, dĩ nhiên, thì quý vị có thể ăn một ít. Nhưng nếu quý vị lo lắng không có đủ dinh dưỡng, thì đó là sự lo lắng không cần thiết. Quý vị cũng có thể ăn cơm trắng với những loại rau củ, và trái cây mà tôi đã liệt kê. Mặc dù danh sách không trọn vẹn, [nhưng] cũng đủ rồi. Trời ơi, chúng ta không sống để ăn, mà ăn để sống.

Và thậm chí vào thời xưa, nhiều tu sĩ sống trong sa mạc. Họ không có thức ăn. Họ chỉ ăn như bánh mì khô chấm vào nước, họ chỉ ăn thế thôi. Và có lẽ một số chà là, chúng dễ bảo quản và giữ được lâu. Họ chỉ nhận có lẽ số lương thực đủ cho sáu tháng, đủ để sinh tồn. Và những giáo sĩ, tu sĩ nam nữ này chỉ muốn ở một mình, để cầu nguyện với Thượng Đế, để cảm nhận được Tình Thương và Phước Lành của Thượng Đế, rằng Thượng Đế sẽ ban phúc cho họ. Họ chỉ muốn ở một mình với Thượng Đế. Dù họ đã khai ngộ rất cao hay chưa khai ngộ thì lý tưởng cao thượng, mục tiêu cao cả là đến được với Thượng Đế, biết Thượng Đế, thương Thượng Đế nhiều hơn và được giác ngộ về mặt này.

Ở Hy Mã Lạp Sơn cũng vậy, nhiều tu sĩ Ấn Độ giáo chỉ ăn bất kỳ thực phẩm khô nào mà họ có thể tích trữ trên dãy Hy Mã Lạp Sơn – rất cao, rất xa với tất cả. Có lẽ chỉ cần một ít gạo và dahl, loại đậu lăng mà họ có thể nấu với một chút muối, và có lẽ một ít gia vị nếu họ có. Còn không, họ chỉ ăn như vậy để sống. Bởi vì ở vùng sâu trên Hy Mã Lạp Sơn, như Gaumukh, tuyết sẽ phủ kín tất cả đường đi hoặc bất kỳ lối đi nào trong vòng ít nhất sáu tháng. Cho nên trong sáu tháng, không ai có thể đến Gaumukh – một vùng cao và sâu như vậy của Hy Mã Lạp Sơn – để cung cấp thực phẩm hay gì cả. Có lẽ một số tu sĩ này cũng sống bằng không khí, giống như người sống bằng hơi thở hoặc sống bằng nước; đối với họ, việc rời xa thế gian sẽ dễ dàng và đơn giản hơn để họ có thể tận hưởng phúc lạc bên Thượng Đế hoặc quán tưởng về Thượng Đế.

Tốt nhất là nếu họ đã có một vị Minh Sư truyền cho họ Pháp Môn Giải Thoát, rồi họ tiếp tục tránh xa người khác để dễ hướng nội hơn, dễ quán tưởng hơn. Nhưng họ không làm gì nhiều trong một khu vực như vậy. Và ở một nơi như vậy, không khí trong lành, từ trường tinh khiết – không có sự xáo trộn nào, không có con người đến đó để mang thức ăn hay là thờ phụng họ, làm xáo trộn sự bình yên của họ. Đó là lý do tại sao họ muốn tránh xa tất cả. Ước gì tôi cũng có thể như vậy, bởi vì, tôi nhớ hồi tôi ở Hy Mã Lạp Sơn, đó là thời gian tuyệt vời nhất mà tôi có. Tôi không bao giờ cảm thấy rắc rối. Không hề lo lắng về bất cứ điều gì. Tôi còn không nghĩ đến những từ “hòa bình” hay “bất ổn”. Không hề có tình huống, suy nghĩ, thái độ, hay mối liên hệ tinh thần nào như vậy. Mình chỉ cứ sống đời mình. Mình chỉ cảm thấy rất vui. Mình không nghĩ đến bất cứ gì khác trên đời. Không bao giờ muốn gì hơn từ thế giới này.

Thậm chí, lúc đó tôi cũng không có nhiều tiền. Tôi có kể với quý vị rồi, tôi chỉ có thể ăn một ít bánh chapati (thuần chay) mỗi ngày, một lần vào buổi tối khi tôi trở về túp lều của mình, túp lều bùn. Rồi có thể [ăn] một cái bánh samosa (thuần chay) vào buổi sáng khi tôi đi ngang qua bà lão làm bánh samosa (thuần chay) ngon tuyệt trần mà tôi chưa bao giờ thấy bất cứ ở đâu ngon như vậy. Đó là ở Rishikesh. Đó không phải là nơi cao nhất của Hy Mã Lạp Sơn. Mình phải đi lên cao hơn mới đến Gaumukh. Đó là nơi cuối cùng của Hy Mã Lạp Sơn mà mình có thể tới được. Xa hơn nữa, tôi không biết có vị tăng ni nào ở đó không. Đi đến đó sẽ khó khăn hơn. Tôi không có ý trở thành một nhà tu khổ hạnh ở đó, hay trong kỳ bế quan nào; nó chỉ là như vậy thôi.

Theo truyền thống Phật giáo, khi quý vị bế quan một năm ba tháng, quý vị phải ở một mình hoặc ở cùng những người trong cộng đồng tương tự với mình. Quý vị không ăn nhiều hơn thế. Có lẽ vào thời Đức Phật, họ có nhiều thức ăn hơn. Nhưng vào thời của tôi, tôi chỉ có một mình ở phía sau chùa, trong một căn phòng dùng để đựng tro cốt của những tín đồ Phật giáo đã khuất. Rồi thân nhân đưa họ đến đó để họ có thể nghe các vị sư ở phía trước – hơi xa phía dưới chùa – tụng kinh để giúp họ được bình an và được giải thoát khỏi địa ngục hay khỏi bất cứ kiếp sống bất lợi nào. Lúc đó, không có người nào mang đồ ăn đến cho tôi hàng ngày. Tôi không muốn. Tất nhiên, tôi có thể nhờ mấy nhà sư ở dưới đó giúp mang thức ăn đến cho tôi nhưng tôi không muốn. Có một số người muốn đến thăm tôi, tôi cũng từ chối, ngoại trừ một, hai lần [gặp] đệ tử của tôi. Vào lúc đó, tôi có một vài đệ tử, và họ đã đến thăm tôi vào lúc cuối vì họ dẫn theo một số người mới, đến để được Tâm Ấn. Tôi đâu có muốn gặp nhiều người. Tôi không muốn gặp ai cả. Cho nên tôi chỉ ăn gạo lứt, muối mè.

Trong tuần đầu tiên, có người mang đến cho tôi một ít nước cam cùng với số thực phẩm đó. Nhưng sau đó thì không còn nữa, nên chỉ còn mè giã, gạo lứt, và dĩ nhiên muối, hoặc một ít nước tương. Có lẽ cũng có chút nước tương, nhưng sau cùng chỉ còn muối. Và tôi đã sống sót và không cảm thấy buồn hay là ốm yếu hay gì cả. Ngược lại, khi tôi đi ra ngoài đời theo yêu cầu của những người khao khát, thì tôi bắt đầu gặp chút vấn đề chỗ này chỗ kia, và có khi gần như chí mạng. Nó có thể gây tử vong, nhưng Thượng Đế vẫn muốn tôi sống, để tiếp tục làm việc. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi đã sống sót qua nhiều vụ ám sát, nhiều tình trạng bệnh lý thập tử nhất sinh, và bệnh tật thân thể. Nhưng không phải lối sống khổ hạnh đã mang lại cho tôi quả vị hiện tại hay giúp tôi bằng bất cứ cách nào, mà là sự tiện lợi của việc đó giúp mình được ở một mình và yên tĩnh để mình có thể tiếp tục quán tưởng về thiền định nội tại mà không bị quấy rầy hay phân tâm bởi bất kỳ can thiệp trần tục nào. Thế thôi.

Nhưng tôi không – tôi nhấn mạnh – tôi không ủng hộ lối sống khổ hạnh như kiểu ép buộc cơ thể chỉ để cảm thấy là mình có thể; dĩ nhiên là quý vị có thể. Nhưng đừng ráng ép mình quá mức để rồi gặp rắc rối, được không? Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu quý vị muốn ăn ít bữa hơn hoặc đỡ nấu những bữa ăn rắc rối, thì quý vị có thể ăn đơn giản hơn. Nhưng đừng ép buộc mình. Nhé? Nếu cơ thể không thể chịu nổi, thì ngừng ngay lập tức và từ từ trở lại bình thường. Đừng nhảy ngay từ cực đoan này sang cực đoan khác – lối sống thoải mái, mà hãy luôn ăn thuần chay. Không phải vì sợ nghiệp thôi, mà chủ yếu là chúng ta không muốn làm tổn thương bất kỳ chúng sinh nào.

Ngay cả người-thân-động vật – họ trông không giống chúng ta, nhưng họ là những linh hồn. Họ có linh hồn bên trong, và họ có sự kết nối tâm linh với Vũ Trụ. Nhiều người-thân-động vật biết nhiều hơn con người chúng ta từng biết. Họ có khả năng nhận biết những gì sẽ xảy ra trước khi chúng xảy ra. Họ có thể nhìn thấu quý vị. Họ có thể dự đoán những rắc rối hoặc tai nạn mà quý vị sẽ gặp phải. Và họ cố gắng cảnh báo rất nhiều, nhưng hầu hết con người không thể nghe được người-thân-động vật nói.

Đôi khi quý vị thấy bỗng nhiên người-thân-động vật nhảy xung quanh mình và quấy rầy mình xem ti-vi, vì người-thân-động vật đó biết rằng chương trình đó sẽ mang lại nghiệp xấu cho quý vị, thí dụ như vậy. Người-thân-chó của tôi biết điều đó. Nhiều chú cố gắng ngăn cản tôi nhiều lần, nhưng vì tôi phải làm việc, phải biết thế giới đặng mà chăm sóc thế giới, nên tôi phải hy sinh. Nhưng nếu quý vị không cần phải xem, thì đừng xem.

Đừng xem quá nhiều chương trình thế tục, nhất là những bộ phim và chương trình bạo lực. Chúng vô cùng tai hại cho quý vị. Chúng rút hết năng lượng của quý vị. Chúng kéo quý vị xuống đẳng cấp thấp, cho dù quý vị đã ở đẳng cấp cao rồi. Chúng làm cho quý vị đau ốm. Làm cho quý vị bị bệnh. Làm xáo trộn khả năng tinh thần và mọi thứ, nhất là nếu quý vị xem vào ban đêm, khi quý vị cần đi ngủ. Cho dù là người sống về đêm, tốt nhất quý vị đừng lạm dụng bản thân nhiều quá – về mặt tinh thần, tâm lý, cảm xúc, trí huệ, tại vì ban đêm là thời gian để nghỉ ngơi, thời gian để thiền định, và quán tưởng về các cõi giới cao đẳng, cao cả hơn trong Vũ Trụ, gần Thiên Đàng hơn, gần Thượng Đế hơn.

Ban đêm là thời gian của lực tà, chúng đi lung tung khắp nơi và quấy nhiễu sự bình an, hút năng lượng của quý vị, thậm chí ảnh hưởng quý vị làm điều sai trái, từ đó hậu quả là tạo nghiệp xấu cho quý vị hoặc/và cho người khác!

Photo Caption: Nằm Thấp, Ẩn Sâu Trong Rừng, Thật Khiêm Tốn, Khó Thấy, Nhưng Có Thể Sống Từ Hạ Sang Đông!

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (3/6)
1
2024-06-13
4615 Lượt Xem
2
2024-06-14
3735 Lượt Xem
3
2024-06-15
3469 Lượt Xem
4
2024-06-16
3229 Lượt Xem
5
2024-06-17
3351 Lượt Xem
6
2024-06-18
3097 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android