Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Tôi cần phải chăm sóc sự an toàn, an ninh của mình, để tôi có thể tiếp tục làm việc cho quý vị, cho thế giới. Tôi cũng có những công việc khác phải làm trên các tinh cầu khác. Tôi khá bận rộn, và phải giữ gìn sức khỏe. Nghiệp của chúng sinh, đặc biệt là của con người, thực sự có thể đè bẹp mình, thực sự đôi khi có thể kéo mình xuống ở một mức độ nào đó. Tôi đã học được điều này mấy chục năm nay. Tôi thậm chí không nên đi ra ngoài bằng taxi hay những thứ tương tự, nhưng tôi phải đi. Đôi khi tôi phải đi. Cho nên nó phải như vậy.Nhưng phần lớn tôi ở một mình và thiền sâu khi có thời gian – hầu như thiền ban đêm, sáng sớm nếu tôi có thể, nhưng đôi khi không thể, vì công việc. Mỗi ngày, công việc không thể trì hoãn, vì ngày hôm sau công việc khác lại đến. Nên tôi không thể nói: “Ồ, ngày mai mình sẽ làm” hoặc “Mình sẽ nghỉ ngơi”. Hoàn toàn không thể. Không thể được nữa, không thể nữa.Hồi tôi còn ít đệ tử, thì tôi được nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi vui vẻ hơn. Mọi chuyện dễ dàng hơn, và tôi không biết quá nhiều về tình huống khủng khiếp mà tôi sẽ gặp phải. Tôi không biết nhiều về trộm cướp từ chính những người gọi là đệ tử của mình. Tôi không biết nhiều về những người có thể vô [tu] chỉ để cướp công việc của tôi và kiếm lợi lộc cho chính họ, thậm chí làm hại tôi về nhiều mặt khác nhau – về mặt nghiệp chướng, và về mặt thanh danh, về mặt tài chính, đủ thứ kiểu! Sức khỏe và đau đầu, lo lắng, công việc, thêm công việc, thêm thời gian bị lãng phí và mất mát, gây ra rất nhiều rắc rối, vì vậy có nhiều đêm tôi không ngủ. Thực sự là mất mát đủ thứ. Điều đó thực sự không công bằng chút nào.Nhưng là Minh Sư – chúng tôi không ai có thời gian dễ dàng. Vì vậy, nếu ai nghĩ rằng tôi thực sự thích danh hiệu của mình, thích thế giới này và thích những thứ đó – tôi chẳng có gì cả. Tôi còn không nghĩ đó là danh hiệu của mình. Tất cả đều là sự an bài của Thượng Đế và tất cả công đức [tôi] tích lũy từ thời xa xưa. Nên tôi thậm chí không cảm thấy gì, thậm chí không thể nghĩ nhiều về giá trị của những gì tôi đang làm. Chỉ là rất, rất bận rộn. Tôi mừng là mình không còn quá trẻ nữa. Giờ tôi đã già rồi, nên sẽ không còn sống lâu nữa. Nếu quý vị muốn tôi ở lại lâu, tôi nghĩ là tôi không muốn.Tôi phải nghĩ đến Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Tại sao Ngài lại muốn ở lại lâu trên thế giới này? Có lẽ thời đó, cảm hóa con người dễ hơn, và Ngài không phải lo lắng về nhà ở, bữa ăn, thuế hay bất cứ gì cả. Và Ngài không cần phải chăm sóc cả thế giới. Ngài không phải kiểm duyệt công việc của Truyền Hình Vô Thượng Sư. Ngài không phải lo lắng về công việc kinh doanh và những người phụ thuộc, nhân viên và mọi thứ liên quan khác. Và Ngài không cần phải đối phó với Đề Bà Đạt Đa, kẻ trộm cắp pháp môn của Ngài và có một số tín đồ, và cố gắng giết Ngài, nhưng chỉ thế thôi. Và Ngài chăm sóc bất cứ ai đến với Ngài để nương náu. Nhưng dù vậy, cũng có nhiều lời vu oan và đổ lỗi oan cho Ngài, như một người phụ nữ cũng đến và nhét cái gối vào bụng…Hoặc bất kỳ ai theo Đức Phật để trở thành tỳ kheo, họ tự chăm sóc cho họ. Họ đi khất thực và tự chăm sóc bản thân. Họ chỉ nhặt một số quần áo cũ mà người ta không muốn nữa để làm áo cà-sa, đơn giản. Đối với đàn ông thì rất dễ. Thậm chí không cần phải mặc nhiều. [Thời tiết ở] Ấn Độ ấm áp. Nepal hầu hết thời gian đều ấm. Và vào mùa mưa, Ngài cho phép mình và các tỳ kheo chỉ ở một nơi cố định. Có một đạo tràng được cúng dường cho Ngài, nên tất cả họ đều có phòng và tiện nghi, và các đệ tử đến cúng dường đồ ăn cho họ trong những mùa mưa này. Đức Phật rất từ bi, lo lắng rằng mùa mưa gió mà các tỳ kheo đi ra ngoài thì sẽ bị ướt. Có thể là đi khất thực khó khăn. Cho nên, ba tháng mùa mưa, thì họ bế quan. Họ cũng đến, tụ họp lại trao đổi những thể nghiệm và lời khuyên tâm linh với nhau, và những câu chuyện thú vị từ những chuyến du hành của họ này nọ. Nên, đó là một đời sống rất tuyệt vời.Gần giống như hồi tôi mới bắt đầu sứ mệnh, lúc đó tôi chỉ có vài trăm người xuất gia. Chúng tôi tổ chức tiệc nướng (thuần chay) vào mỗi cuối tuần. Và chúng tôi hát hò, kể chuyện, hay chơi nhạc cụ v.v. Lúc đó chúng tôi cũng không có nhiều tiền. Trước đó, chúng tôi đi đến bờ sông, chúng tôi chỉ nướng khoai và táo, cam. Và chúng tôi nhóm lửa nhỏ hoặc lò lửa bằng mấy cục đá lớn, sau đó chúng tôi chỉ nấu gì đó đơn giản, như mì (thuần chay) với mấy loại rau dại mà chúng tôi hái được xung quanh. Và khi đó đời sống thật tự do tự tại. Tôi thực sự thích đời sống đó, hơn đời sống tôi có trong các đạo tràng, và hơn cả bây giờ, bởi vì chúng tôi không có sự gắng sức về mặt tinh thần nào, không có gì, không có việc gì để làm. Đời sống bên sông là lối sống tuyệt nhất cho tôi và những người xuất gia.Và thỉnh thoảng, những đệ tử bên ngoài giúp chúng tôi mua một ít khoai và các thứ, hoặc một ít mì để chúng tôi có thể nấu ăn. Và đó là một đời sống rất tự do tự tại. Bởi vậy có vài lần chúng tôi lại làm vậy. Và thậm chí sau đó, bản thân tôi cũng làm vậy. Tôi đi ra ngoài chỉ với vài người thường trú và sống lại lối sống như vậy bên bờ sông, trong vùng hoang dã, và chỉ lấy bất cứ thứ gì tôi có thể lấy, chỉ trong một khoảng thời gian. Và rồi chúng tôi phải trở về nhà vì các cuộc hẹn, công việc, thị thực, và bất cứ gì. Nhưng kiểu đời sống đó là lối sống mà tôi thực sự thích vô cùng.Nhưng tôi không còn nhiều may mắn như vậy nữa. Ngày nay tôi cứ phải làm việc rất nhiều, nhiều hơn trước. Nhưng không sao, tôi không ngại. Tôi cũng vui. Tôi không buồn, không đau khổ hoặc bất cứ gì như thế. Chỉ là nhiều khi làm việc quá nhiều. Nhưng tôi vẫn còn tiếp tục được. Và tôi hy vọng tất cả quý vị, những nhân viên nội bộ và làm việc từ xa, tiếp tục hỗ trợ sứ mệnh này theo lệnh của Thượng Đế để giúp nhiều linh hồn hơn được giải thoát và thoát khỏi địa ngục. Xin hãy giúp tôi tiếp tục. Thượng Đế biết quý vị làm việc, và phần thưởng của quý vị sẽ rất lớn. Quý vị sẽ lên Thiên Đàng cao hơn. Có điều quý vị phải thiền, để nạp lại năng lượng, để bổ sung năng lượng, để quý vị có thể tiếp tục làm việc với thân, tâm trong tình trạng khỏe mạnh.Thật tình, tôi muốn cho quý vị biết một điều quan trọng hơn là [nói về] đồ trang sức, và rồi tôi cứ tiếp tục nói và quên mất. Tôi chỉ nói những gì tôi nhớ, bất kể theo thứ tự hay không. Bây giờ, đây là điều quan trọng. Từ bây giờ tới khi thế giới chúng ta thực sự hòa bình, quý vị phải luôn chuẩn bị sẵn một số thức ăn trong nhà, cho dù không có gì xảy ra ở thành phố hoặc thị trấn của quý vị, bởi vì có lẽ thành phố đó, thị trấn đó có nhiều công đức hơn những thành phố khác. Nhưng rất nhiều thành phố, làng mạc, thị trấn sẽ bị phá hủy, hầu hết có thể bị phá hủy hoàn toàn. Quý vị có thể tìm trên mạng Internet và xem. Mỗi lần nhìn, tôi cảm thấy kiệt sức vì đau đớn. Tôi thực sự không muốn xem tin tức thế giới, nhưng đôi khi cần phải xem. V.v… Vì vậy, hãy tự chăm sóc bản thân.Ý tôi nói, đối với những người gọi là đệ tử của tôi, quý vị sẽ không có vấn đề gì, trừ khi đã đến lúc quý vị phải ra đi. Vậy thì hãy vui vẻ mà ra đi. Không có gì nhiều trên thế giới này để giữ quý vị ở đây, vì quý vị đã biết các cõi Thiên Đàng rồi. Ngay cả người đời đôi khi có trải nghiệm cận tử, họ chỉ chết trong vài phút hoặc vài giờ mà họ đã không bao giờ muốn quay trở lại thế giới này. Tại sao chúng ta, những người đã biết rất rõ ràng về Thiên Đàng, địa ngục và hỷ lạc trên Thiên Đàng, thì sao mà còn muốn quay trở lại hay ở lại đây lâu? Bản thân tôi không muốn ở lại đây lâu, nhưng tôi phải ở lại. Nhưng không muốn ở lại mãi mãi. Tôi muốn nói với quý vị điều đó. Hoặc nếu tôi phải quay trở lại để làm việc nữa, thì ít ra tôi cần một kỳ nghỉ dài, rất dài ở trên Nhà của chính tôi, Cõi Mới của Tim Qo Tu.Photo Caption: Dù Ở Ngay Trước Mắt, Cược Là Bạn Không Nhìn Thấy Tôi