Quý vị đã có những điều chính rồi. Bản chất chính quý báu ở bên trong quý vị rồi. Quý vị có nó. Quý vị có Tâm Ấn, quý vị có câu thông với Thiên Đàng rồi. Mọi thứ khác đều là thứ yếu.
Tốt. Quý vị đã trở thành các nữ tu. Không cần mặc những y phục này. Tôi không quen mặc nó nữa. (Đẹp quá!) Cái gì! Tôi mệt, cho nên tôi mặc cái này để tỉnh táo một chút. Nó có giúp, biết không? Có giúp. Được rồi. Quý vị thích kiểu đầm này hả? Dạ, Sư Phụ! (Thích lắm ạ.) Đẹp ạ! Bao nhiêu người thích? (Tất cả ạ.) Ồ, không, không, không, thật hả? (Chúng con thích, thưa Sư Phụ!) Tôi lại không thích. Chỉ mặc bộ này bởi vì hôm nay phải mặc. Tôi phải mặc, thế thôi. Bí mật là thế đó – họ chọn y phục cho tôi. Nếu có bộ khác tốt hơn, có lẽ họ cũng chọn cho tôi. Ý nói, Nữ Thần phụ trách Trang Phục. Nên nhanh hơn cho tôi. Tôi không cần phải ở đó và “eenie, meenie, miney, moe, cái này cho ai, cái này cho cưng”. Cho nên tôi nói: “Xin giúp tôi. Quá nhiều trang phục ở đây, xin chọn giùm một bộ”. Và họ nói: “Bộ này”. “Được, được. Cảm ơn rất nhiều. Tốt, tốt. Tốt, tốt lắm, tốt lắm!” Được rồi. Vẫn còn chiếu trực tiếp, phải không? (Dạ.) Được. Nhưng hãy cẩn thận với lời nói của mình, nhé? Mọi người nghe đấy. Toàn thế giới đang nghe. Tưởng đâu tôi đã thoát Truyền Hình Vô Thượng Sư rồi chứ, bây giờ lại ngồi đây, trực tiếp nữa! Ít ra, nghĩa là tôi còn sống.
Hôm qua, một đồng tu nữ nói rằng nếu mình đi từ châu Âu đến Nam Phi, thì không phải tiêm chủng cho chó. Cô ấy còn đó không? Ờ, ờ, ờ. Cô ấy nói vậy, phải không? Không tin được. Không đúng như vậy đâu. (Ồ!) Không đúng! Như là có thể mang theo chó, rồi đi ngay. Không, không phải như vậy! Quý vị phải nộp đơn và chờ chấp thuận, và ồ! Ồ! À… (Ồ!) Cho nên, chẳng có gì ngạc nhiên. Chúng ta hoãn lại vụ Nam Phi. Đừng có dẫn chó chạy tới đó rồi đổ lỗi cho tôi nha. Ý nói, mọi người đưa cho mình thông tin khác nhau. Không phải lúc nào cũng đúng. Thành ra tôi mới bảo cô ấy kiểm tra trên mạng internet, và thấy ngay. Không phải như vậy. Nó rất phức tạp. Không phải vậy. Không dễ vậy. Thôi bây giờ quên Nam Phi đi. Đừng nghĩ về nơi đó nữa. Lý do tôi ở lại châu Âu là vì dễ dàng hơn. Không cần phải đi qua nhiều trạm kiểm soát nữa. Và có thể mang theo chó bất kỳ nơi đâu, miễn là đi xe hơi. Và châu Âu không lớn lắm. Lái xe khắp nơi với chó của tôi. Mọi chuyện đều tốt hơn như vậy.
Chúng ta xong chuyện này rồi ha? [Giờ] đọc truyện khác cho vui. Thích không? (Dạ thích, thưa Sư Phụ.) Thích hay là không? Không nghe gì hết. (Dạ thích!) Thích? (Dạ!) Nói đùa thôi. Chứ tôi nghe rồi. Tôi đâu có điếc! Đủ rồi! Làm sao mà không nghe quý vị chứ? Cho dù quý vị không nói, quý vị là những người rất ồn ào. Tôi nghe quý vị ngày đêm, 24/7. Không phải chỉ 7-Eleven (7-11), mà 24/7. Tôi kiểm tra xem nhiều bao nhiêu trước khi chúng ta bắt đầu. Cũng tốt khi chỉ có truyện ngắn hoặc chương ngắn, rồi sang truyện kế tiếp. Có lẽ truyện này hơi ngắn, có lẽ vậy. Có hai chương liên tiếp nhau. Một chương là biết duyên nghiệp. Và chương kế là biết quả báo. Vậy nói về nghiệp trước hay là quả báo? (Nghiệp.) Nghiệp. Từng truyện một, hả? Ờ. Và nếu phải ra về, thì chúng ta sẽ đọc phần còn lại, có lẽ 10 năm sau hoặc bao lâu sau đó. Quý vị có thật sự thích nghe kinh Phật không? (Dạ có, thưa Sư Phụ.) Tôi còn nhiều lắm. Đây chỉ là Kinh Địa Tạng Bồ Tát. (Chà.) Và dày ngần này. Có Phật Dược Sư, Phật A Di Đà, Phật Thích Ca Mâu Ni, rất nhiều. Một mình Ngài mà rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, bởi vì Ngài đã sống ở đây. Hai mươi mấy năm, không, ba mươi, nhiều hơn, không, không, năm mươi mấy năm. Và không ai gây trở ngại trong khi Ngài nói. Ngài đi từ quốc gia này đến quốc gia khác, tự do như chim, và thích nói gì thì nói. Không có vua nào đến gây rắc rối cho Ngài. Không có quan nào đến đe dọa đuổi Ngài ra, hoặc đuổi đệ tử của Ngài. Quý vị đã có những điều chính rồi. Bản chất chính quý báu ở bên trong quý vị rồi. Quý vị có nó. Quý vị có Tâm Ấn, quý vị có câu thông với Thiên Đàng rồi. Mọi thứ khác đều là thứ yếu.
Quán Chúng Sanh Nghiệp Duyên. Bởi vì quý vị nhìn tôi, nên tôi cũng bận nhìn quý vị. Tôi quên hết mọi thứ. Phải, suốt ngày tôi nghĩ về đủ thứ chuyện ngoại trừ công việc, Rồi, tôi quên chú chó đằng sau. Chú lẽo đẽo theo sau tôi. Chú muốn đến. Chúng tôi phải để chú gần đó. Bởi vì nếu chú ở đó một mình, tôi sẽ không biết chuyện gì xảy ra với chú. Mất nhà thì tôi không màng, nhưng không thể mất chó của tôi. Nên chúng tôi để chú gần bên. An toàn hơn. Không như chú phải ở trong nhà nhỏ của tôi và canh chừng nơi đó. Không. Khi nào tôi ở đây thì chú cũng phải đến đây - gần bên, ở tầng dưới nhà. Vậy tốt hơn. Gần chúng ta hơn, phải không? Có gì xảy ra, chúng ta sẽ biết. Tôi bảo vệ chó của tôi. Ba chú chó kia luôn luôn ở đó, còn chú chó lớn thì khi nào tôi ở đây, chú mới đến. Có điều hôm qua, như là… Tôi không nhớ chuyện gì xảy ra. Trời mưa hay gì đó? Rồi tôi không đưa chú theo, nhưng sau đó thị giả cũng mang chú đến đây. Chỉ toàn là vậy, mọi lúc. Nên, quá nhiều rắc rối cho chú chó, rồi thì, cũng ổn. Chỉ mất chút thời gian để tìm nơi khác. Châu Âu nhỏ nhưng không nhỏ lắm. Có những vùng đất lớn ở đâu đó. Chỉ là chúng ta phải tìm một nơi đẹp.
Thôi được rồi. “Quán Chúng Sanh Nghiệp Duyên”. “Lúc bấy giờ, thân mẫu của Đức Phật, Ma Gia Phu Nhân…” Không phải là ma, ma vương, ma, mà là tên của bà, tên bà là Ma Gia. Tiếng Ấn, Maya nghĩa là gì? M-A-Y-A. (Y-A) Phải. Không? Không có nghĩa gì? (Có nghĩa là tiền bạc.) (Của cải, tiền bạc.) Của cải và tiền bạc. Ồ, tốt, tốt! Thảo nào bà là hoàng hậu. Ai có thể giàu hơn chứ? Ai có thể có nhiều tiền hơn, phải không? Hay quá, có lẽ chúng ta đổi tên hết đi. Ờ, hãy nhìn tất cả các nhân vật quan trọng. Họ có cái tên tương tự như tiền, Dù sao. Mấy người nam quý vị đổi tên thành Bill, Bill hết đi. Nếu quý vị không chắc, thì chỉ đặt: “Bill Bill Bill”. Tên riêng là Bill, tên đệm là Bill, tên họ là Bill. Vô cùng chắc chắn. Phải, thật buồn cười. Thôi giỡn vậy đủ rồi. Bằng không họ nghĩ chúng ta tìm cách bắt chước họ, và đồng ý với họ hay gì đó.
“Lúc bấy giờ, thân mẫu của Đức Phật, Phu nhân Ma Gia, Hoàng hậu Ma Gia, chắp tay cung kính hỏi Ngài Địa Tạng Bồ Tát: ‘Thưa Đại Thánh hiền! Xin Ngài cho chúng tôi biết về các loại nghiệp mà chúng sanh ở Diêm Phù Đề tạo ra và quả báo mà họ phải gánh chịu?’” Có nghĩa là từ thế giới này, từ Địa Cầu. Đó là một tên gọi cho Địa Cầu. Họ cũng gọi là Saha hoặc Ta Bà. Và chúng ta gọi là Địa Cầu, Tinh Cầu Xanh. Những tên này tương tự nhau. Hai vị này, quý vị phải nhớ bây giờ họ đều ở trên Thiên Đàng. Ở Thiên Đàng Thứ Hai, Cảnh giới tâm thức Thứ Hai giáp ranh với Cảnh giới Thứ Ba. Hầu như ở Cảnh giới Thứ Ba, vì vậy quý vị cũng có thể nói đó là Cảnh giới Thứ Ba. “Địa Tạng Bồ Tát trả lời: ‘Có hàng triệu thế giới và miền đất có thể có hoặc không có phụ nữ, có thể có hoặc không có địa ngục, có thể có hoặc không có Phật pháp’”, nghĩa là giáo lý về Chân Lý của Những Bậc Khai ngộ. Và v.v. và v.v. “‘Có hoặc không có Thanh Văn…’” (Người Quán Âm Thanh Thiên Đàng Nội Tại) Quý vị biết không, Quán Âm. Nghe hay quán cũng giống nhau. Người Quán Âm Thanh (Thiên Đàng Nội Tại), hay Người Nghe Âm Thanh, hoặc Người Thiền Âm Thanh, giống nhau. Âm Thanh, Âm Thanh (Thiên Đàng) nội tại. Bởi vì nếu Đức Phật có ý nói nghe âm thanh bên ngoài, âm nhạc này nọ, thì Ngài đã không cấm những người đang bế quan với các tỳ kheo, những người thọ Bát Quan Trai Giới, không đi ra ngoài nhảy đầm, không nghe âm nhạc. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.) Tôi chỉ nói rõ với quý vị rằng đây thật sự là Âm Thanh (Thiên Đàng) nội tại mà Đức Phật muốn nói. Cũng bởi vì vào thời của Đức Phật, lối sống cho tăng ni, là họ không nên nghe nhạc. Họ không nên đi xem kịch. Có thể thỉnh thoảng, vào những dịp đặc biệt khi Đức Phật hiện diện ở đó, họ mới khai tiệc, có chút âm nhạc cho Ngài. Nhưng họ không đặc biệt đi ra ngoài mua nhạc, hoặc đi xem nhạc như chúng ta, hoặc đi ra ngoài xem, như, nhạc trẻ và mấy thứ đó. Nên đây rõ ràng là Âm Thanh (Thiên Đàng) nội tại. Đủ bằng chứng chưa? (Dạ đủ.) Bây giờ tin tôi chưa? (Dạ tin.) (Luôn luôn ạ.) “‘… Có thể có hoặc không có Thanh Văn (Người Quán Âm Thanh Thiên Đàng Nội Tại. hoặc Độc Giác Phật. Vì các thế giới khác nhau, quả báo trong địa ngục cũng khác nhau’.
Phu nhân Ma Gia lại bạch với Bồ Tát ấy: ‘Xin Ngài nói cho chúng tôi nghe về những tội lỗi mà người ta phạm ở Diêm Phù Đề đưa đến quả báo trong ác đạo?’ Ngài Địa Tạng trả lời…” Bà chỉ nói cụ thể là thế giới này, bởi vì có rất nhiều thế giới khác nhau, và bà cũng đến từ Địa Cầu. Bà mới vừa qua đời và đi lên Thiên Đàng. Nên dĩ nhiên bà lưu tâm hơn về trần gian. Và bà hỏi điều đó vì lợi ích của chúng sinh Địa Cầu, vì nơi đây cũng từng là nhà của bà. Và con cháu của bà, và chồng bà, v.v, vẫn còn ở đó. Dĩ nhiên. Thì quý vị hỏi vì lợi ích cho vương quốc của mình, phải không? Bởi vì có vô số thế giới và vô số tinh cầu, bà hoàng hậu không thể ngồi đó mãi và thỉnh cầu Bồ Tát báo cáo cho bà tất cả. Và cũng không thú vị cho chúng ta. Bà hỏi, bởi vì bà đến từ nơi đây. Nhờ bà mà chúng ta có kinh này. Chúng ta cảm ơn thân mẫu của Đức Phật. Rồi. “Ngài Địa Tạng trả lời: ‘Thánh Mẫu! Xin vui lòng lắng nghe khi tôi nói tóm lược về điều đó’. Thân mẫu của Đức Phật trả lời: ‘Xin Đại Thánh Hiền nói cho chúng tôi nghe. Chúng tôi lắng nghe’. Rồi Ngài Địa Tạng Bồ Tát nói với Thánh Mẫu, ‘Quả báo đưa đến từ tội lỗi đã phạm ở Diêm Phù Đề được miêu tả như thế này: Những chúng sanh bất hiếu với cha mẹ, thậm chí đến mức sát hại họ, sẽ đọa vào Địa ngục Vô Gián, nơi mà trong hàng tỷ kiếp (eon) họ sẽ tìm cách thoát ra, nhưng trong vô vọng’”. Có nghĩa là họ không bao giờ có thể ra khỏi nơi đó. Địa ngục Vô Gián không có nghĩa rằng hình phạt là không gián đoạn, mà có nghĩa là mãi mãi, nó tiếp diễn mãi mãi. Nghĩa là không bao giờ ngừng, loại địa ngục đó, không ngừng. Không những không gián đoạn, như là có giờ giải lao hay gì đó, mà còn tiếp diễn mãi mãi. Tội lỗi khác; đó là đối với cha mẹ… Nếu quý vị bất hiếu với cha mẹ, thì cũng tốt để quý vị biết. Nếu quý vị vẫn còn cha mẹ, hãy kính trọng, đối đãi tử tế, hãy bảo vệ họ. Hiếu thảo với họ. Bất hiếu là tội lỗi đầu tiên.