Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Ma Vương Không Còn & Cuộc Đời Giáo Chủ Mahavira: Cứu Độ Công Chúa Chandana, Phần 7/7

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi không biết có đàn ông nào hay phụ nữ nào sẽ bày tỏ sự cảm thông như vậy hay không. Vì mấy bạn chó, họ làm vậy. Họ thể hiện với cả tấm lòng, mình cảm nhận được điều đó. Không chỉ là hành động. Tất cả tình thương, họ đặt vào đó.

“Một công chúa mồ côi, bị bán làm nô lệ, đến nhà của thương nhân Dhanavah. Nhưng vợ của ông ấy…” Chao ôi. Quý vị biết phần sau rồi. Tôi chưa đọc, nhưng quý vị biết phần sau rồi. Lại là một phụ nữ khác. “Nhưng vợ của ông, là Mula, trở nên hoài nghi ngay khi bà ấy thấy cô gái đẹp tuyệt trần bước vào nhà của bà. Giây phút Mula nhìn thấy Vasumati, bà ấy thấy một đối thủ…” Quý vị và tôi đều đoán được. “… một sự cạnh tranh đối với sự ưu ái của chồng bà”. Không thể trách bà ấy, phải không? Phụ nữ, chúng ta là như vậy. Biết làm gì đây? Chúng ta thương chồng rất nhiều, không thể nghĩ có ai khác ở gần bên, nhìn cũng giống mình, và thậm chí xinh đẹp hơn. Xấu, tin xấu. “Nảy sinh sự hoài nghi ngay cả với người chồng ngay thẳng của bà”. Chồng bà không hề nghĩ gì như vậy. Ông chỉ cảm thấy rất động lòng, và xót thương cho một cô gái vô tội thuần khiết lâm vào hoàn cảnh thấp hèn như vậy, nên ông muốn giúp cô ấy. Người chồng thì nghĩ như vậy, nhưng bà vợ không thể tin. Rồi bây giờ, “Do phong thái dễ thương của cô, Vasumati có sức ảnh hưởng thần kỳ đối với gia đình đó. Hương thơm của sự đĩnh đạc và bản tánh trầm tĩnh của cô đã truyền cảm hứng cho Dhanavah gọi cô ấy là Chandana”. Có nghĩa là gỗ chiên đàn. Chandana. Là gỗ đàn hương. Bởi vì cô ấy rất thuần khiết, hồn nhiên và dễ thương, như gỗ đàn hương.

Người dân ở Ấn Độ sùng kính gỗ đàn hương. Họ dùng cho thánh lễ. Dùng để cúng dường cho các vị Thánh Hiền. Dùng cho những mục đích cao cả, và cho nước hoa, cho các gia đình quý tộc, công chúa này nọ. (Yajna. Yajna. Khi chúng con thắp lửa, yajna là ngọn lửa thánh thiện trong lúc niệm thần chú. ) Ờ. Khi tụng kinh. ( Đó được gọi là yajna. Vâng. Khi niệm thần chú, chúng con làm yajna. ) Ờ, họ dùng nó như hương trầm. (Dạ.) Và khi họ tụng kinh thánh hay kinh điển, họ thảy một chút vào lửa (Dạ.) để dâng lên kinh điển. Giống như dâng lên vị Thượng Đế đã giảng kinh, hoặc vị Thánh, hay Đức Phật. Vì thế, họ chỉ dùng cho các mục đích thánh thiện, và một số người dùng làm nước hoa. Và các vị Thánh Hiền tại Ấn Độ, nếu họ có dùng gì, thì họ chỉ dùng dầu thơm gỗ đàn hương, bột hoặc hồ bột gỗ đàn hương để không bị muỗi đốt. Hoặc làm cho họ có mùi dễ chịu khi họ cần phải giao tiếp với người khác. Vì thế, nhiều đệ tử tại gia vào thời Đức Phật, khi họ đến, họ luôn luôn mang bột hay dầu gỗ đàn hương để dâng lên Đức Phật, và / hoặc lên tăng đoàn quanh Ngài.

À này con gái cô bao nhiêu tuổi? Ba mươi? (Dạ hai mươi bốn.) Hai mươi bốn, thảo nào. ( Tháng 12 này con gái con được 24 tuổi. ) Mọi người khi ở tuổi khoảng 25, họ chỉ nghĩ đến bản thân họ. Người ta nói với tôi như vậy. Họ chưa trưởng thành hoàn toàn cho tới khi 30 tuổi. Ba mươi, thì quý vị trở thành người lớn. Trái táo mất rồi. Cô mất nó rồi. May mắn, anh ta đã trả lại cho cô. Táo gia trì, hãy giữ bằng sinh mạng, chao ơi. Nếu quý vị buông ra, mọi người sẽ… quý vị biết sao rồi. Họ sẽ vồ lấy; quý vị có thể không bao giờ thấy táo của mình nữa. Đúng, phải không? (Dạ.) Tôi biết hết. Sư Phụ biết hết tất cả.

Rồi, dĩ nhiên, người cha, người cha nuôi thứ hai, cũng thương quý cô ấy và còn gọi cô ấy là Chandana. Nghĩa là gỗ đàn hương. Có nghĩa là thơm ngát, quý báu, thuần khiết. (Lễ độ. Lễ độ. ) Lễ độ, xinh đẹp, thánh thiện, thậm chí vậy. Ồ, làm sao bà vợ có thể chịu nổi. Quý vị chịu nổi không? Có lẽ không. Nếu ông ấy nhận nuôi một cô con gái xinh đẹp như vậy, ví dụ như tôi, tôi nghĩ quý vị sẽ không gọi tôi là Chandana. Có lẽ quý vị sẽ gọi tôi là gì đó, “Gì cơ? Bà, là ai đi nữa, cút đi”. “Vợ của ông là Mula vô cùng ghen tị. Bà nghĩ đóa hoa độc này phải nên cắt tận gốc”. Bà gọi cô ấy là hoa độc. Bà nên gọi cô ấy là con gái, bởi vì chồng bà nhận nuôi cô ấy, và còn gọi cô ấy là Chiên Đàn. Trời ơi, tôi đâu có biết phụ nữ chúng ta tệ như vậy. Ôi! Sám hối, sám hối, sám hối. Có lẽ tôi cũng sẽ như vậy. Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ như vậy. Tôi đâu có tốt hơn bất kỳ ai khác. May mắn là tôi không có chồng, cho nên tôi được miễn việc đó. Tôi được miễn, bởi vì không có chồng, nên tôi không phải lo lắng về điều đó. ( Sư Phụ nói đùa.) Tôi nói đùa, dĩ nhiên rồi. Tôi nghĩ các bà vợ Ấn Độ rất lễ độ, rất vâng lời chồng. Tại sao hai phụ nữ này có hành động ngược lại? Chuyện gì đã xảy ra với phụ nữ Ấn Độ thời đó? Tôi nghĩ ngày xưa phụ nữ Ấn Độ tốt hơn, dễ bảo hơn, dễ phục tùng hơn so với phụ nữ Ấn Độ thời nay chứ. Tôi lầm rồi. Nhìn đây!

Họ nói phụ nữ Ấn Độ không bao giờ ly dị chồng. Có lẽ ngày nay không còn đúng lắm. Họ đi học đại học, gặp những chàng trai họ thích, và họ nói với cha mẹ: “Một là anh ấy, hai là không ai hết”. Cha mẹ biết làm gì đây? Bằng không họ rời khỏi nhà. Họ có bằng cấp, trẻ tuổi, bất khả chiến bại, cùng nhau ra ngoài, tìm một căn hộ nhỏ, ở bên nhau. Và khi có em bé, họ mang về. Rồi [cha mẹ] đều bỏ qua hết, thứ lỗi và thương rất nhiều và quên hết mọi chuyện. Và khi họ gặp vấn đề, họ cũng về nhà, và rồi [cha mẹ] phải giải quyết. ( Thật ra, Sư Phụ, thời đó, có tục lệ đa thê. Chồng thường có nhiều vợ; nhiều người chồng có thể có hai, ba bà vợ. ) Sau khi có tín đồ Hồi giáo hay trước đó? (Chỉ lúc bấy giờ thôi ạ.) Trước… ( Bây giờ ) Không. ( chúng con không thể có hơn một vợ. ) Chỉ một vợ thôi? (Dạ.) Nhưng đàn ông Hồi giáo vẫn có thể lấy nhiều vợ, phải không? Tôi thấy. (Dạ.) Tôi thấy vậy. (Dạ, đàn ông Hồi giáo có thể.) Tôi gặp nhiều đàn ông có tới ba, bốn vợ. (Bất cứ người Hồi giáo nào...) Thế nên, khi nói chuyện với tôi, ông ấy nhìn tôi, [nhưng] tôi không nhìn ông ấy. Để tránh sự hiểu lầm rằng có lẽ tôi muốn xin vị trí thứ tư hay gì đó. Tôi nói chuyện với ông ấy bằng gương mặt rất nghiêm túc. ( Thành ra họ ganh tị. Thành ra họ là kẻ thù đối với các phụ nữ khác. ) À! Ờ. Tại sao? Họ có thể làm vậy. (Dạ, vâng.) Được rồi. Thôi kệ, đó không phải là việc của mình. Ở đây chúng ta có một (vợ). Một (vợ) là đủ vấn đề rồi, quý vị không nghĩ vậy sao? Tôi nghĩ đàn ông nào mà thích có hai vợ, họ là người dũng cảm. Chúng ta phải nói: “Chà! Người hùng không đúng chỗ”.

Đàn ông nào, phụ nữ nào, có thể sống với nhau nửa cuộc đời họ, tôi đã bái phục họ rồi. Hôn nhân của tôi rất tốt, nhưng chỉ vài năm, đâu đó khoảng vài năm, nên tôi không thể nói nhiều là tôi có thể tiếp tục hay không. Nhưng vì quý vị sống với nhau, hai người xa lạ không biết từ đâu – hai quốc gia khác nhau, tên gọi khác nhau, bối cảnh khác nhau – gặp nhau và sống với nhau cả đời, thậm chí ở bên nhau 24/7, ngủ với nhau. Cùng làm ăn với nhau, nên họ ở bên nhau 24/7. Tôi thật sự bái phục quý vị, ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của quý vị. Không biết tôi có bền đến bây giờ không. Trước đây, tôi chỉ là một cô gái, một cô gái bình thường. Tôi đi làm, chồng tôi đi làm, về nhà và gặp nhau vào buổi tối; chỉ ngày cuối tuần, đi nhảy đầm, xem phim, đi gặp người thân, đi mua sắm. Vì vậy, thời gian rất đơn giản và ngọt ngào. Không có gì để tranh cãi. Còn bây giờ tôi tranh cãi với cả vũ trụ rồi, nên không biết có ông chồng nào chịu nổi tôi không, hay tôi chịu nổi đàn ông nào gần tôi không. Không biết có đàn ông nào có thể tồn tại năm phút làm chồng ở gần bên tôi không. Hoặc tôi sẽ tồn tại năm giây gần ông chồng nào không. Cho nên, tôi không biết. Tôi thấy quý vị đã lấy nhau cả đời, và có con cái với nhau, mà vẫn hạnh phúc bên nhau. Tôi thật sự cảm thấy là thần kỳ. Quý vị có thần thông. Thật sự vậy! Bởi vì ngày nay, tôi nghĩ, không biết tôi có thể chịu nổi ai, ngoại trừ chó của tôi. Chó của tôi, họ không cãi lại tôi. Và họ rất đồng cảm. Họ không bao giờ phán xét tôi, ngay cả ở trong lòng.

Chó của tôi không những tốt; mà họ còn có sự cảm thông, họ thương yêu và tử tế. Tối hôm qua, tôi đã kể quý vị rằng tôi rất mệt mỏi và bị quá tải cả ngày, cả đêm làm việc với chuyện đó, với tất cả những việc họ làm mà không cho tôi biết. Ai cũng muốn thành sếp. Nếu tôi dùng họ một thời gian, họ trở thành sếp. Họ tự quyết định mọi việc, thậm chí sai lầm. Họ không cho tôi biết. Chỉ để cảm thấy ngon lành hay gì đó? Tôi không biết tại sao. Ngã chấp hay ma vương? Đẳng cấp thấp? Cho nên tối hôm qua, tôi thật sự mất đi sự kết nối, và rồi tôi chỉ ngồi ở đó, có tài liệu và máy điện toán trước mặt tôi, nhưng tôi mệt đến nỗi chỉ biết lắc đầu, để tay ở đây và gục đầu trên bàn trong tuyệt vọng. Về mặt hữu hình thôi. Linh hồn của tôi, dĩ nhiên, luôn luôn khỏe, lực lượng của tôi vẫn còn đó. Chỉ về mặt thể chất, tôi kiệt sức. Vì vậy, tôi gục đầu trên bàn như thế này. Rồi chó của tôi đến, hôn tôi từ đầu đến chân, rồi từ chân trở lại đầu, rồi lại từ đầu đến chân. Làm sao cô chó biết tôi cần điều đó? Tôi thậm chí không ngờ. Bình thường, cô chó này không phải là loại chó biết hôn. Cô chó vẫy đuôi, đến nũng nịu, nhưng không phải là loại chó hôn rất nhiều. Mấy chú chó khác hôn rất nhiều. Một số chó hôn rất nhiều, liếm rất nhiều; một số chó thì không. Thỉnh thoảng, chỉ rất ít, nhưng tối hôm qua cô chó đã cho tôi tắm cả người. Và rồi tôi chỉ phải quên đi tất cả, đến ôm cô chó, và nói: “Được, được, đủ rồi. Bây giờ ta ướt hết rồi. Ướt hết rồi, ướt hết rồi”. Và cô chó tiếp tục, đến nằm trong lòng tôi, rồi xoay người lại – lưng ra phía trước và lộn ngược, từ trái sang phải – rồi nhìn tôi, và tiếp tục công việc tắm của cô. Và tôi nói: “Được rồi, không sao. Ta quên rồi, đừng lo lắng. Ta chỉ mệt thôi. Không phải gặp rắc rối lắm. Đừng lo, đừng lo lắng, ta khỏe. Nhìn kìa! Chúng ta hãy cùng nhảy múa nào…” Tôi cũng không muốn họ lo lắng, bởi vì bất cứ gì tôi cảm nhận, có lẽ họ cảm nhận. Họ rất mẫn cảm. Vì vậy, đôi khi tôi rất căng thẳng, lo lắng, nhưng tôi luôn làm như mình vui để họ không bị ảnh hưởng. Quý vị có trách nhiệm. Nếu có con, quý vị không thể luôn để họ thấy mình bị căng thẳng và buồn vì điều đó cũng làm cho họ buồn và căng thẳng. Và chó cũng như vậy. Bằng không, đâu có ai dạy bảo gì. Tôi không bao giờ dạy cô chó hôn, để được đồ ăn vặt, không gì cả! Và bình thường cô chó cũng không hôn tôi nhiều lắm. Vậy mà cô chó cứ đến và hôn tôi, nên tôi phải trượt xuống từ ghế của tôi và rồi ôm cô chó, và rồi chúng tôi nhảy múa, nói chuyện và hát một chút, và sau đó tôi đưa cô chó ra ngoài. Sau đó chúng tôi đã ổn.

Tôi không biết có đàn ông nào hay phụ nữ nào sẽ bày tỏ sự cảm thông như vậy hay không. Vì mấy bạn chó, họ làm vậy. Họ thể hiện với cả tấm lòng, mình cảm nhận được điều đó. Không chỉ là hành động. Tất cả tình thương, họ đặt vào đó. Và tôi không thể rửa ngay lập tức. Sau khi có chó, tôi thay đổi rất nhiều. Trước đây, nếu có gì lạ chạm vào tôi hoặc [gì đó] như vậy, tôi sẽ phải đi rửa ngay lập tức và tắm, nhưng bây giờ tôi không thể làm vậy, không còn nữa. Đôi khi tôi quên. Tôi cho chó ăn bằng một tay và rồi dùng tay đó lấy thức ăn và ăn. Rồi tôi nói: “Ồ, Trời ơi! Thôi kệ, thôi không sao. Đã quên một lần rồi, không còn quan trọng nữa”. Hoặc tôi đi ra ngoài rửa tay rồi tiếp tục ăn. Và chó, họ hôn tôi khắp người. Tôi không có thời gian để tắm ngay lập tức. Và tôi chẳng buồn để ý nữa. Cũng chẳng hại gì cho tôi. Điều này không có hại. Mấy việc khác có thể làm hại mình. Những thứ tình cảm, căng thẳng có thể làm khổ mình, nhưng nước bọt của chó không làm mình khổ. Tôi làm vậy đó. Bình thường, tôi rất sạch sẽ, tôi không chịu nổi chuyện đó, nhưng ngày nay thì không sao. Nhất là khi đó là tình thương, đến từ tình thương, nên chỉ cảm thấy rất sạch. Tôi đã thay đổi nhiều lắm. Không tin nổi là tôi đã thay đổi nhiều như vậy. Đối với tôi đó là một vấn đề lớn. Trước đây, khi thú vật liếm tôi, hôn tôi, hoặc tôi chạm vào họ, tôi phải đi rửa ngay lập tức. Không phải vì họ, mà có thể họ mang mầm bệnh hoặc sâu bọ, bất cứ gì, bất cứ gì họ nói trong sách. Bây giờ tôi không sao. Tôi nói: “Sao cũng được, sao cũng được, sao cũng được”.

Vì đã đến giờ đi ăn tối rồi, tôi để quý vị đi ăn nhé. Đi nào! Tạm biệt. Gặp quý vị sau. ( Sư Phụ, chúng con thương Ngài. ) Cảm ơn quý vị. Thương quý vị. Cũng thương quý vị. Thương quý vị. ( Sư Phụ, chúng con thương Ngài. ) Tất cả trái cây. Những người chưa có, thì có thể lấy. Cẩn thận với các tu sĩ. Cẩn thận. Đừng đụng vào các tu sĩ. Đến đây. Đằng đó chưa có sao? Có hả? Đây. Đồng tu Đại Lục có thể lấy một trái. Mỗi người được một trái. Không phải những người mới thọ Tâm Ấn. Nếu quý vị có rồi, thì đừng lấy nữa. Từ Trung Quốc nhé. Nếu có đồng tu từ Đại Lục, thì đến đây. Nếu quý vị chưa có, hãy đến lấy một trái. Tôi thậm chí phải mang giày cao gót, tưởng tượng coi? Công việc đòi hỏi. Tưởng tượng công việc nào mà phải mang giày cao gót? Việc của tôi. ( Cảm ơn Sư Phụ. ) Không có chi. ( Cảm ơn Sư Phụ. ) ( Sư Phụ, con thương Ngài. ) Cảm ơn quý vị. Thương quý vị. ( Sư Phụ, con thương Ngài. ) Thương quý vị. Thương quý vị. À, tôi đã đi quanh một lần rồi. ( Sư Phụ, con thương Ngài. ) ( Sư Phụ, con thương Ngài. ) ( Sư Phụ, xin Ngài bảo trọng. ) ( Sư Phụ, con thương Ngài. Xin Ngài bảo trọng. Chúc Ngài luôn khỏe mạnh. ) Tốt. ( Cảm ơn Sư Phụ. ) ( Sư Phụ, xin Ngài bảo trọng. Cảm ơn Sư Phụ. ) Được rồi. Đi lấy táo và đồ gia trì nhé. ( Xin Ngài giữ gìn sức khỏe. ) ( Sư Phụ trường thọ. ) Cảm ơn quý vị. ( Con thương Sư Phụ. )

Bây giờ phải đi rồi à? ( Không ạ, hai ngày nữa chúng con mới về. ) Tốt. Vẫn còn một số ở đây ha. Khi bế quan, tôi có nhiều thời gian hơn. Tôi tham dự bế quan sau khi làm xong mọi việc. Vậy thì, tôi có thể dành nhiều thì giờ hơn cho quý vị. Vào Chủ nhật, tôi không có nhiều thời gian lắm. Nếu quý vị có câu hỏi nào, hãy viết xuống. Câu trả lời sẽ đến sớm thôi. Như vậy, quý vị không cần phải chuyện gì cũng hỏi tôi. ( Kính chào Sư Phụ. ) À, kính chào, kính chào. Chào đồng chí. Chào đồng chí. Khi bế quan, tôi sẽ gặp quý vị, từng quốc gia một. Ngay bây giờ, không có nhiều thì giờ lắm. Tôi cần phải chăm sóc các đồng tu mới. Tôi cần chăm sóc những người vừa mới thọ Tâm Ấn. Xin lỗi nhé. Tôi rất bận với công việc. Không phải bên ngoài, mà bên trong rất bận. Bên ngoài cũng bận, nhưng không bận [như bên trong]. Thương quý vị. Thương quý vị. ( Con thương Sư Phụ. ) ( Con thương Ngài. ) Ráng nhìn tôi càng nhiều càng tốt. ( Kính chào Sư Phụ. ) ( Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. ) ( Cảm ơn Sư Phụ. ) Ráng nhìn tôi càng nhiều càng tốt, vì có rất nhiều người. Cứ nhìn tôi thêm là được rồi. Nhìn vào mắt. ( Con thương Ngài. ) ( Kính chào Sư Phụ. )

Đợi một lát. Cô không thể đi giải phẫu sao? ( Bác sĩ nói… ) Không thể? ( Con không biết. Họ nói họ không thể giải phẫu vào lúc này. ) Ngay cả tại Hoa Kỳ? Kiểm tra trên máy điện toán. Kiểm tra trên internet xem có chuyên gia nào không, nhé? (Dạ.) Nếu cô không có tiền, tôi sẽ cho cô. Nữ giới chúng ta thích đẹp mà. Bên trong cũng rất quan trọng. Nhưng nếu bên ngoài cũng đẹp thì sẽ thoải mái hơn. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Tự tin hơn, phải không? (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Nhưng không quan trọng. Nếu không có cái này, chúng ta sẽ có cái khác. (Cảm ơn Sư Phụ.) Được rồi. Cô trông rất vui vẻ. Cô [là người] tốt. Cô nên tiếp tục sống như vậy. (Dạ.) Như vậy cũng tốt. Cô hiểu không? Mấy chàng trai không làm phiền mình. Nghiệp ít hơn. (Dạ.) (Sư Phụ bảo trọng.) Quý vị cũng bảo trọng. Được rồi. Kỳ lạ, khi gặp quý vị là lòng tôi mềm đi. Tôi không giận quý vị. Tôi giận mấy nhân viên làm việc mà không làm việc với lương tâm và không có trách nhiệm. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Việc này khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Nếu họ làm những việc như vậy với tôi… Ý tôi là, nếu đối với tôi mà họ còn làm những việc như vậy, thì đối với bên ngoài họ sẽ làm gì nữa? Họ sẽ dối gạt người khác lấy tiền và tạo rất nhiều nghiệp chướng? Nếu tôi không dạy họ, thì sẽ càng tệ hơn, phải không? (Dạ phải.) Quý vị nghĩ thế nào? (Vâng. Chúng con biết ơn Ngài.)

( Sư Phụ, con kính chúc Ngài mãi khỏe mạnh và xinh đẹp. Sư Phụ, con kính chúc Ngài mãi khỏe mạnh. ) Cảm ơn cô. ( Sư Phụ, con kính chúc Ngài mãi vui vẻ. Xin Sư Phụ bảo trọng. ) Cảm ơn cô. Cảm ơn cô. ( Sư Phụ, chúng con thương Ngài rất nhiều. ) ( Sư Phụ, Ngài đẹp quá. ) ( Sư Phụ, chúng con thương Ngài rất nhiều. ) Tôi phải đi bây giờ. (Dạ.) ( Sư Phụ, ngày mai con về. ) Cô về sao? Xin lỗi. Khi nào có thời gian thì đến nữa nhé. ( Dạ, cảm ơn Sư Phụ. ) Từ Trung Quốc hả? (Dạ, từ Trung Quốc.) Cho những ai chưa có, lấy những gì còn lại. Nếu quý vị không di chuyển nhanh, tôi cũng không thể làm gì được, ngay cả với thần thông của tôi. Xin lỗi nhé. Đem tình thương của tôi về với quý vị. (Dạ.) Thương quý vị. (Cảm ơn Sư Phụ.) Chúc người dân quốc gia quý vị được an toàn, khỏe mạnh, hạnh phúc và an bình. (Cảm ơn Sư Phụ.) Chúc chính phủ của quý vị cởi mở. Chúc người dân quý vị được hạnh phúc. (Cảm ơn Sư Phụ.) Trung Quốc ngày càng tốt hơn. (Trung Quốc ngày càng tốt hơn.) Tôi cũng rất vui. Tôi cũng rất vui là chính phủ của quý vị rất cởi mở. (Cảm ơn Sư Phụ. Chúng con biết ơn ân điển của Ngài.) và thương yêu công dân của họ. ( Sư Phụ, con chúc Ngài khỏe mạnh. ) Chính phủ của quý vị cũng chăm sóc môi trường và xây nhiều thứ thân thiện với môi trường. ( Vâng, nhiều thứ. Đã có rất nhiều thay đổi. ) Chính phủ cũng ký hợp đồng cho thức ăn thuần chay. (Vâng.) Điều đó thật sự tuyệt vời. (Cảm ơn Sư Phụ.) Sẽ rất tuyệt diệu nếu mọi người ở Trung Quốc đều ăn thuần chay. Trung Quốc có quá nhiều người. Chính phủ cũng không thể cung cấp tất cả. Chính phủ đã ký hợp đồng với nhiều công ty thuần chay. Nhưng có quá nhiều người. Quý vị biết người Hoa rất khó dạy, phải không? Cho nên, quý vị không thể trách chính phủ. Rất khó dạy. Đầu không mềm lắm, phải không? Được rồi. (Cảm ơn Sư Phụ. Sư Phụ, chúc Ngài ăn ngon miệng và ngủ ngon.) Ờ. Ngon miệng và ngủ ngon. Cô đang mơ! Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô. Cảm ơn cô. Tôi cũng mong được ăn ngon miệng và ngủ ngon. Mọi người, bảo trọng nhé. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Bảo trọng bên trong của quý vị. (Dạ.) Bên trong quan trọng hơn, nhé? (Dạ. Sư Phụ, con thương Ngài rất nhiều.) Thương quý vị. Thương quý vị. Cũng thương quý vị. Cũng thương quý vị. (Sư Phụ, chúng con thương Ngài. Kính chào Sư Phụ.) Bên ngoài, quý vị có thể thấy tôi rõ hơn, phải không? Bảo trọng. Bảo trọng.

Xem thêm
Video Mới Nhất
31:45

Tin Đáng Chú Ý

90 Lượt Xem
2024-11-20
90 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android