Nên, Nga chỉ muốn chụp mũ. Nếu Nga muốn chụp mũ những anh hùng của Ukraine là kẻ khủng bố, thì Nga cũng chỉ làm trò cười thôi. Ai ai cũng biết hết rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Các người xông vào quốc gia người ta, và họ bảo vệ đất nước của họ vì người dân, vì quốc gia họ, mà các người chụp mũ họ là “khủng bố”? Phải là ngược lại chứ! Phải gọi Nga là kẻ khủng bố mới đúng.
Có lần tôi tới một ngân hàng, và muốn rút ra một số tiền, nhưng họ không muốn cho tôi rút. Họ nói với tôi là trước đây tôi có tiền gửi tại [ngân hàng] ở Singapore. Và Singapore là một quốc gia Hồi giáo. (Ồ. Ôi chao.) Quốc gia Hồi giáo gì chứ, vớ vẩn! Nếu Singapore là quốc gia Hồi giáo, thì tôi cũng là kẻ khủng bố. Chỉ vì tôi có tiền gửi ở đó, chẳng hạn vậy. (Dạ hiểu.) Thật buồn cười. Tôi sống ở châu Á. Thì tôi có ngân hàng ở châu Á. (Dạ.)
Tôi cũng sống ở Singapore trước đó. Tôi cũng có ngân hàng ở Thái Lan khi tôi ở Thái Lan. (Dạ.) Tôi có ngân hàng ở Đức khi tôi ở Đức. Tôi có ngân hàng ở Pháp khi tôi ở Pháp. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nói quý vị hay, tôi quá ngây thơ đối với thế giới này. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cho dù đó là quốc gia Hồi giáo, đâu phải người Hồi giáo nào cũng là khủng bố. Đúng không? (Dạ đúng ạ.)
Một câu nặng nề vậy mà nói được. Tôi rất kinh ngạc. (Dạ hiểu.) Tôi sao? Rồi họ đã cố hết sức để ngăn tôi rút tiền.
Tôi nói, “Tôi có thể tặng tiền cho nhà thờ hay gì đó được không? Hoặc là tôi ký ngân phiếu cho nhà thờ hoặc quý vị chuyển tiền cho tổ chức từ thiện nào đó giùm tôi.” Trước đây tôi có làm như thế với một ngân hàng khác. Rồi họ mới chịu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi cũng không muốn để tên mình. Tôi nhờ một trong mấy quản lý ký tên họ vào để gửi ngân phiếu đến một tổ chức từ thiện lớn nào đó, vì tôi không muốn tên tôi trên đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và người quản lý đó cũng trong cùng ngân hàng, nhưng là người quản lý khác và thuộc chi nhánh khác, đã làm giùm tôi. Và sau này, khi tôi muốn làm gì khác, anh ấy nói, “Tôi biết. Tôi biết cô muốn gì. Tôi sẽ làm điều đó cho cô.” Nhưng người quản lý này thì khác. Anh ta bị ảnh hưởng bởi một cố vấn khác hoặc gì đó. Và ngân hàng đó rất lộn xộn trong những năm gần đây, mang tiếng rất xấu khắp nơi. Vẫn còn mang tiếng xấu. (Chao ơi.)
Tôi ngây thơ thế đấy. Đừng lo. Tôi sẽ sống mà. Đó là điểm chính. Ai dám nói những điều như vậy chứ? (Ôi chao.)
Quý vị không biết tôi đã gặp những rắc rối gì suốt đời mình cho đến nay, từ khi tôi đảm nhiệm chức vụ này, công việc này. (Dạ đúng.) Ai cũng nói bất cứ gì. Nói tôi không đóng thuế và đủ thứ hết. (Dạ, thưa Sư Phụ. Thật vô lý.) Tôi thậm chí không có tiền bạc. Làm sao tôi đóng thuế đây? (Dạ, Sư Phụ.) Tôi nói, “Tôi không đóng thuế, nhưng tôi có công ty. Công ty đóng thuế. Thường thì, tôi không lo về tiền bạc.” (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Gần đây tôi phải có công việc kinh doanh chính thức. Ở thế giới này, phải làm vậy. (Dạ, Sư Phụ.) Vì nhiều lý do, đôi khi phải có một công việc kinh doanh chính thức. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bằng không, tôi chẳng cần. Tôi có cần gì đâu? (Dạ đúng. Dạ.) Tôi có thể ra ngoài bán đậu hủ thối, đồng thời kiếm được tiền. Đủ để tôi sống rồi. (Dạ.) Tôi có thể nướng bánh táo thuần chay, này nọ. Quý vị biết mà, phải không? (Dạ đúng.) Tôi có nhiều tài năng. Bánh mince pie thuần chay. (Dạ.)
Nếu có đúng đồ nghề, tôi có thể làm thật đẹp. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Mấy cái bánh bông lan nhỏ thuần chay mà quý vị ăn, tôi làm bằng cái cốc đựng kem, và cắt bằng một cái chai. Khi mình cắt một nắp tròn để đặt lên trên bánh để đậy lại đó? (Dạ.) Tôi đã dùng một cái chai để cắt. Tôi không có đúng dụng cụ. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Nhưng có lần ở Hồng Kông, tôi làm mấy cái bánh rất đẹp, bởi vì có dụng cụ. (Dạ đúng.) Và sau khi tôi rời đi, họ bán dụng cụ làm bánh của tôi. Tôi tưởng là nó vẫn còn đó. Họ nói, “Ồ, lâu rồi, Sư Phụ, nó không còn nữa.” Được rồi, tốt thôi. Và bây giờ tôi không thể mua lại được. Tôi đã nhờ những người ở Hồng Kông mua giùm, nhưng sao đó, vẫn chưa nhận được. Thôi, quên đi. Dù gì bây giờ tôi cũng đâu có thời gian.
Thậm chí không có thời gian để ăn và thưởng thức. Bởi vì tôi ăn và rồi tôi xem tin tức hoặc tìm kiếm tin tức hoặc làm công việc của mình, việc kiểm duyệt. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và rồi khi có việc gấp, thì tôi nhảy vào bình luận, tôi viết, làm đủ thứ – và rồi khi quay lại ăn đồ ăn của mình, thì nó không còn ngon nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Thôi, cũng không sao. Như thế này, tôi sẽ không bao giờ mập. Mà mập cũng có lợi. Tôi không chế giễu ai đâu. Quý vị có thể lăn xuống đồi mà không cần xe. (Dạ.) Tiết kiệm rất nhiều xăng, hoặc năng lượng xe điện.
Được rồi. Còn gì nữa? Tôi trả lời quý vị chưa, hay câu hỏi gì trước đó? (Dạ rồi, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị đã hỏi gì vậy? (Dạ, câu hỏi là vì sao Nga lại chụp mũ những người lính Azovstal là “những kẻ khủng bố.”)
Dĩ nhiên rồi. Ngoài ra, lý do là vì hiện nay, tòa án độc lập của Ukraine đang điều tra tội phạm chiến tranh, với bằng chứng, có lẽ từ một số cá nhân, những thanh niên Nga điên rồ. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ phải.) Mấy lính Nga này chỉ mới 20, 21, hoặc mới có 18, 17 tuổi. (Dạ, Sư Phụ.) Nên có lẽ những lính Nga này không biết làm sao để đối phó với tình trạng này, và có lẽ họ sợ. (Dạ.) Nên họ bắn trước khi bị bắn vậy thôi. Họ thà bắn trước khi những người gọi là kẻ thù bắn họ. (Dạ.) Có lẽ như thế, hoặc có lẽ họ điên rồ và tàn bạo.
Có đủ loại tâm lý, lối suy nghĩ trong bất kỳ xã hội nào, nhất là trong quân đội. Khi họ nhóm lại với nhau, có đủ loại ngã chấp, đủ loại trạng thái tâm thần, đủ loại bệnh tật nữa; (Dạ, thưa Sư Phụ.) bệnh tâm thần, rối loạn tâm lý, v.v. (Dạ.) Nhưng nói thế không có nghĩa là họ không phạm những hành động tàn bạo, hoặc là người ta nên quên nó đi. (Dạ.)
Người dân Ukraine có người nhà của họ bị bắn một cách vô cớ. (Dạ.) Con cái của họ bị cưỡng hiếp và sát hại. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ không thể nói, “Thôi, quên đi, bởi vì tên lính này còn trẻ. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ đúng ạ.) Hắn không cố ý, hay là hắn sợ hãi. Không thành vấn đề.” Tội phạm là tội phạm. Họ phải điều tra. (Dạ, Sư Phụ.) Và với nhiều bằng chứng như vậy, họ không thể bỏ qua được. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ đúng. Thật vậy.)
Nên, Nga chỉ muốn chụp mũ. Nếu Nga muốn chụp mũ những anh hùng của Ukraine là kẻ khủng bố, thì Nga cũng chỉ làm trò cười thôi. Ai ai cũng biết hết rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Các người xông vào quốc gia người ta, và họ bảo vệ đất nước của họ vì người dân, vì quốc gia họ, mà các người chụp mũ họ là “khủng bố”? Phải là ngược lại chứ! Phải gọi Nga là kẻ khủng bố mới đúng. (Dạ, đúng vậy. Dạ. Thật vậy.) Vậy quý vị biết câu trả lời rồi. Ngay cả đứa bé 5 tuổi cũng có thể trả lời được. (Dạ, Sư Phụ.)
Được rồi, tốt. Còn gì khác nữa? (Dạ không còn câu hỏi, thưa Sư Phụ. Nhưng có vài tin vui.) Nói đi. Tốt. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
(Các quan chức Ukraine nói rằng binh lính của họ đã giành lại một số thị trấn gần Kharkiv thuộc miền bắc Ukraine. Những nhà phân tích quân sự cũng nói rằng mặt trận miền bắc Ukraine tiếp tục thành công đẩy lui quân Nga về phía biên giới.)
Phải, họ đã làm được vậy. Họ còn mang một cột biên giới lớn cắm ở đó, và chụp hình với nhau. (Dạ, đúng vậy.)
“Ukrainian soldiers at the border of Russia, May 15, 2022 Soldiers (m): Thưa Tổng thống, chúng tôi tới được đây rồi, đang ở đây. Đây, cột biên giới, ở bên cạnh, chúng tôi đã dựng lên lại, sau lưng chúng tôi là bảng biên giới. Thưa Tổng thống, chúng tôi đã tới được đây, chúng tôi đang ở ngay biên giới.”
Họ đã giành lại Kharkiv. Họ cũng giành lại nhiều vùng khác nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Chỉ có điều Mariupol là viên thuốc đắng. Cho cả hai. Cho cả Nga nữa. Và Nga chỉ muốn kiểm soát thành phố đó. Chỉ vì quyền lợi và lợi thế chiến lược. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Giống như họ muốn Odessa và/hoặc Crimea để kiểm soát Biển Đen. Biết không, các hải cảng của Ukraine, nơi Ukraine có thể xuất khẩu lúa mì, dầu ăn, và các thứ thiết yếu khác cho các quốc gia khác, bằng tàu thủy. (Dạ.) Và nhanh hơn, bởi vì tàu thủy có thể chở nhiều hơn là xe lửa hoặc xe tải. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
“Media Report from NBC News, May 19, 2022 Reporter (m): Quân Nga trước tiên đã bị đẩy lui ra khỏi Kyiv, và bây giờ bị đẩy lui ra khỏi khu vực phía đông thành phố Kharkiv, nơi quân đội Ukraine đã cho nổ sập cầu để chặn bước tiến của quân Nga. Nhưng trong khi bộ binh Nga đang làm hết sức để giữ lãnh thổ, thì sự chiếm giữ thành phố cảng Mariupol và sự phong tỏa của hải quân Nga trên Biển Đen cũng đang bóp nghẹt Ukraine, cắt đứt nhiều nguồn hàng nhập khẩu và xuất khẩu quan trọng nhất của quốc gia này – đó là ngũ cốc. Người đứng đầu Chương trình Lương thực Thế giới đã trực tiếp kêu gọi Tổng thống Putin hãy để Ukraine xuất khẩu ngũ cốc, vì an ninh thực phẩm toàn cầu.
David Beasley (m): Việc chúng ta phải để cho các cảng này mở cửa là hoàn toàn cần thiết, bởi vì đây không phải chỉ về Ukraine, mà còn về những người nghèo nhất trên khắp thế giới đang ở bên bờ vực chết đói, khi chúng ta đang nói đây. Nên, tôi yêu cầu Tổng thống Putin, nếu còn có một chút lòng nhân, xin ông hãy mở cửa các cảng này.”
Do đó, Nga muốn kiểm soát nơi đó. Đó là điều họ muốn. Nga muốn kiểm soát toàn thể Ukraine, nhưng họ thất bại. Thất bại tại Kyiv, nên họ quay sang những vùng ít giá trị [chiến lược] hơn, chỉ để chiếm đoạt gì đó, những điểm chiến lược này. (Dạ.)