Rất khó để sống trong thế gian này. Quý vị không thể có mọi thứ trắng đen rõ ràng. Và con người làm những chuyện điên rồ đôi khi do bị ảnh hưởng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Như ma quỷ chiếm hữu thân xác và tâm trí và rồi chúng dùng thân thể đó để gây tàn phá, và linh hồn thật của người đó có thể không muốn vậy, có lẽ không muốn có bạo lực hoặc có thể cảm thấy thật sự ăn năn, nhưng đầu óc có lẽ không biết gì cả. Đó mới là vấn đề.
Chúng đồng bộ hóa với những năng lượng đen tối này trên Địa Cầu, mà luôn lơ lửng xung quanh chúng ta, (À, dạ.) bởi vì quá nhiều hận thù, buồn phiền, đau khổ, thống khổ từ những nạn nhân của sự hung ác, tàn bạo, giết chóc và chiến tranh. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Năng lượng này không bao giờ tiêu tan. Chúng ta chỉ phải thoát ra khỏi nó. Chúng ta không thể xua tan nó. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Chúng ta có thể che nó lại, hoặc có lẽ tránh nó bằng một số công đức, đức hạnh và nỗ lực của bản thân qua sự khai ngộ. Nhưng không thể tiêu diệt được nó. (Dạ hiểu. Dạ.) Chúng ta có thể cuộn nó lại và bọc nó vào trong một góc nào đó, nhưng không thể tiêu diệt nó hoàn toàn.
Và nếu loại thực thể sát thủ này từ hố đen lao xuống hoặc chiếu năng lượng xấu, độc ác vào Địa Cầu, thì tất cả năng lượng này sẽ trở nên mạnh hơn. Và chí tử hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chứ quý vị giải thích thế nào về chuyện Putin đột nhiên phát điên? Và xông vào Ukraine giết người như vậy? (Dạ.) Do đó, ma quỷ hung hăng có thể ăn no nê và rồi mạnh mẽ hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Việc này dẫn đến việc kia, những hậu quả tệ hại. (Dạ.)
Thực ra, đổ lỗi cho một mình Putin cũng không đúng và công bằng 100%. Cho nên, có những ngày, trong một góc của linh hồn tôi, tôi thấy tội nghiệp cho ông ta. Tôi cũng thấy thương cho ông ta nữa.
Xin đừng hiểu lầm là tôi ủng hộ loại tàn bạo tà ác này. Không đâu. Tôi chỉ cảm thấy tình thương tự nhiên. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Chỉ là tình thương của một người mẹ đối với đứa con trai quá, quá hư hỏng. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Và bà mẹ bất lực trong việc cải sửa cậu ta. Giống như cha mẹ nào đó có đứa con trai xấu ác và nó phải vào tù ra tội, thì cha mẹ chỉ có nước khóc thôi. Không giúp được gì nhiều. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thậm chí còn dốc hết tiền của để bảo lãnh nó ra; rồi nó lại vào tù nữa. Quý vị biết mà. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bởi vì nó đã hư hỏng quá mức có thể do bạn bè mà nó thường xuyên giao du. (Dạ.) Hoặc với từ trường tệ hại từ tà lực và đủ thứ. Và cũng từ thế giới nữa. Từ trường ô nhiễm của thế giới cũng rất đáng sợ. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Tôi chỉ cảm thấy tội cho Putin, vì tôi nghĩ đến việc ông sẽ chịu khổ ra sao – liên tục không ngừng và không thể tưởng tượng trong địa ngục. Và sẽ như là vô tận, vậy mà ông không biết điều đó. Trời ơi, sao con người có thể vô minh đến như thế? Cho dù là ác quỷ, cũng phải biết là có luật nhân quả cho tất cả mọi người, bất kể là vua hay là nô lệ hay là người quét đường, hay nhà vô địch trên thế giới này – đều giống nhau cả. Mọi người đều phải chịu cái luật này: luật nhân quả. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Như, nếu mình trồng hạt táo, thì sẽ có cây táo. Quá đơn giản. Thế mà ông cũng không biết được. Trời ơi. Không ai có thể giúp ông ta. Thành ra tôi mới thấy tội cho ông. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)
Nhưng dĩ nhiên, đó không có nghĩa là tôi có thể bỏ qua mọi hành động tàn bạo mà ông ta đã gây ra cho người Ukraine. (Dạ đúng ạ.) Ôi Trời ơi. Tôi không biết làm sao để giải thích hết điều này. Tôi không biết tại sao con người lại có thể như thế được. Mà cũng do bị tà lực ảnh hưởng nữa. (Dạ.) Đó cũng là điều mà tôi thấy tội cho ông. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đáng lẽ không bao giờ có ác quỷ. Bởi vì chúng ta cũng có phần nào tạo nên ác quỷ bằng năng lượng xấu mà chúng ta phát ra qua việc sát sinh, bất lương và khước từ Thượng Đế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ý nói con người sống như không có ngày mai, không màng đến việc ai chết ai sống, ai chết và chết như thế nào, miễn là mình không sao. Thật khủng khiếp. (Dạ, con hiểu.)
(Thưa Sư Phụ, vì sao Ngài lại cảm thấy tội cho Putin?) Tôi không biết, cưng à. Chỉ tự nhiên cảm thấy như vậy. Và vẫn còn lưu lại đó, cùng với nỗi buồn và thống khổ cho nạn nhân Ukraine và quốc gia họ. Và sự bất công và không công bằng của chuyện đó. (Dạ, Sư Phụ.) Có lẽ bởi vì tôi biết ông cũng bị hãm hại nặng nề bởi năng lượng xấu xa, và ảnh hưởng tà ác của, chẳng hạn, những thực thể sát thủ từ hố đen. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và từ trường của thế giới chúng ta sinh ra loại năng lượng này và những loại thực thể này, như Putin. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi đâu có muốn như vậy. Tôi còn không nghĩ về ông nữa mà. Không bao giờ nghĩ là mình sẽ thấy tội nghiệp hoặc thương cho ông. Giống như tình mẹ thương con. Nhiều như thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và tôi cũng không biết ông ta nữa. Chưa bao giờ gặp hay nói chuyện với ông. Ông không liên quan gì tới tôi. Và đối với những gì ông ta làm, tôi tưởng là mình sẽ ghét ông. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chứ tôi không nghĩ là mình sẽ thương hoặc cảm thấy tội cho ông ta. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
(Đó là tính cách tự nhiên của một Minh Sư. Thấy thương tất cả.) Nhưng chính tôi cũng ngạc nhiên. Sao có thể thương một thực thể như thế? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cả thế giới đều căm ghét và nguyền rủa ông ta. Thì tại sao một tình thương như thế lại đến với tôi? (Dạ, con hiểu.) Tôi cảm thấy thương xót và tới mức muốn an ủi ông ta. Nhiều như thế. (Chà. Dạ.) Và muốn bảo ông hãy quay đầu lại. Nhưng dĩ nhiên là không ai nghe lời tôi đâu. Nhất là Putin. Tôi đã nói với những người tỉnh táo trên thế giới, mà có bao nhiêu người nghe lời tôi đâu. Nếu họ không hãm hại tôi, đó đã là ân điển của Thượng Đế, sự bảo vệ của Thượng Đế rồi.
Tôi cũng ngạc nhiên là tình thương này đến với tôi, tôi không tránh được. Vẫn còn đó. (Ồ.) Ý nói, không phải suốt ngày đêm, mà kiểu như khi nào tôi nghĩ tới, thì nó vẫn còn đó. (Ồ.) Tôi tưởng chỉ lúc đó thôi. (Dạ.) Có lẽ có gì đó làm tôi xúc động. Có lẽ mặt ông ta trông buồn bã hay gì đó làm tôi xúc động hôm đó, lúc đó. Nhưng nó vẫn còn đó. Đây là loại tình thương vô điều kiện, không ràng buộc. (Dạ con hiểu, thưa Sư Phụ.) Nhưng rất, rất thật. Rất sâu đậm. Và cũng rất ngạc nhiên đối với tôi. (Chà.) Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ có loại tình thương này cho một người hoặc thực thể như Putin. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
(Thưa Sư Phụ, có thể nào ông cầu nguyện bên trong, hay gì đó mà đến được với Ngài? Hay là không phải vậy?) Có thể, có thể. Nhưng tôi không thể tìm hiểu. Thiên Đàng không cho tôi biết gì hết. Tôi chỉ cảm thấy tình thương đối với ông. Có lẽ, nếu tôi có đủ thời giờ để thiền và tìm hiểu sâu về điều đó, thì có thể biết được tại sao. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Nhưng bây giờ, tôi thật sự không có thời giờ. (Dạ hiểu.) Thời giờ để cầu nguyện, cho Thế Giới Thuần Chay, cho người-thân-động vật, thời giờ cầu nguyện cho con người. Thời giờ cầu nguyện cho các nước riêng rẽ như Ukraine và Syria, hoặc bất kỳ nước nào gặp khó khăn. (Dạ.) Và rồi thời giờ để thiền định, để hướng nội, thời giờ để hội thảo với Chúng Sinh Thiên Đàng, với Thượng Đế, thời giờ để hội thảo với quý vị. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Và thời giờ để đi rửa ráy cho mát mẻ hầu có thể tỉnh táo mà làm việc. Thời giờ để kiểm duyệt cho Truyền Hình Vô Thượng Sư, thời giờ để liên lạc với kinh doanh, thời giờ để chăm sóc các học trò bị bệnh. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Thời giờ để lo lắng hoặc chăm sóc những nhân viên không được ổn của Truyền Hình Vô Thượng Sư. (Dạ.) Bởi vì có lẽ đôi khi họ không nghe lời tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn phải lo lắng cho họ. Không thể gạt họ sang một bên. Học trò nam hoặc nữ. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Họ vẫn còn trong tâm trí mình, và rồi mình vẫn suy nghĩ về họ và điện thoại hỏi thăm xem họ có ổn không, nói vài lời an ủi. Vì vậy, thời giờ là tất cả. Mà mình chỉ có 24 tiếng mỗi ngày. Có lúc tôi cảm thấy bị choáng ngợp bởi công việc (Dạ, thưa Sư Phụ.) với áp lực thời gian. (Dạ con hình dung được.) Hy vọng là tôi có thể tiếp tục được thế này. (Chúng con cầu nguyện Ngài có thể tiếp tục.) Rằng tôi đủ mạnh để tiếp tục. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Được rồi, các cưng.
Về câu hỏi tại sao tôi cảm thấy thương Putin. Tôi nghĩ là có gì đó từ bên trong. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Có gì đó tự nhiên bất chợt phát ra. Và tôi có một linh ảnh về ông. Như là ông quỳ gối trước mặt tôi, cạnh tôi, và tôi cảm thấy như ông muốn tôi ôm ông hoặc đặt tay lên đầu ông, để nói, “Được rồi. Ta tha thứ cho ngươi.” (Ồ, Trời ơi.) Tôi thật sự tha thứ cho ông và bảo ông, “Ta tha thứ cho ngươi. Chỉ có điều ta không biết những linh hồn khác có tha thứ cho ngươi hay không.” Ông nói với tôi, “Xin lỗi,” trong khi quỳ như thế trước mặt tôi. (Ồ.) Như rất gần gũi, không có cảm giác e ngại hay thẹn thùng giả tạo, hoặc xa cách chi hết. Và tôi thật sự cảm thấy là tôi thương ông. Cảm thấy ông ta thật sự sám hối. Nhưng làm sao tôi có thể cho ai khác cảm thấy được điều này? Tôi nói, “Ta cầu Thiên Đàng tha cho ngươi. Ta thật sự tha thứ cho ngươi và ta thật sự thương ngươi. Ta chỉ có thể nói thế thôi.” Và ông ta không muốn rời đi. Ông ta cứ quỳ ở đó và muốn tôi đặt tay lên đầu ông. (Ôi chà.) Thế thôi. Chỉ là cảm giác, chứ ông không đòi hỏi. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Rất khó để sống trong thế gian này. Quý vị không thể có mọi thứ trắng đen rõ ràng. Và con người làm những chuyện điên rồ đôi khi do bị ảnh hưởng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Như ma quỷ chiếm hữu thân xác và tâm trí và rồi chúng dùng thân thể đó để gây tàn phá, và linh hồn thật của người đó có thể không muốn vậy, có lẽ không muốn có bạo lực hoặc có thể cảm thấy thật sự ăn năn, nhưng đầu óc có lẽ không biết gì cả. Đó mới là vấn đề. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi không nghĩ Putin sẽ tới quỳ trước mặt tôi và xin tha thứ như thế bao giờ. Ông không xin tha thứ, mà chỉ nói, “Xin lỗi.” Chỉ một từ, “Xin lỗi.” Và thật sự, ông rất hối lỗi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi có thể cảm nhận được. Ông không cần phải giả vờ. (Dạ hiểu.)
Đó là giữa hai linh hồn. (Dạ.) Linh hồn nói chuyện. Có lẽ đó là lý do tôi cảm thấy như ông thật sự ăn năn và thật sự hối lỗi. Nhưng tôi không biết làm gì khác. Tôi cứ bảo ông, “Này Putin, ngươi hãy gọi quân về nước, trước đã. Rồi ta sẽ xem có thể làm gì khác cho ngươi. Ta sẽ cố hết sức.” Nhưng tôi không nghĩ đây là đầu óc nói. Mà đây là giao tiếp giữa linh hồn. Và tôi không chắc là linh hồn ông có thể liên lạc với đầu óc ông, để bảo đầu óc ông phải làm gì hay không.