Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tên Ác Ma Mạo Xưng Là Phật Di Lặc, Phần 5/9

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Bọn ác quỷ, yêu quái và ma đều có sức thu hút nào đó vì chúng khác với tiêu chuẩn của con người. Con người chúng ta cũng có lực lượng nhưng bị chặn lại vì chúng ta đã làm những điều gây kìm hãm toàn bộ lực lượng của mình hoặc chúng ta nguyện làm việc mà không có lực lượng vì trong thế giới của ma, nghĩa là thế giới này, quý vị không được phép sử dụng lực lượng. Nếu quý vị đến từ Thiên Đàng thì không được phép sử dụng thần thông rõ ràng để thu hút người ta. Chỉ có ma quỷ, yêu quái mới có thể làm được điều đó vì chúng đã thống trị thế giới này từ rất lâu rồi.

Vậy nên, Bất kỳ ai đến từ Thiên Đàng đều phải ký giao ước là phải im lặng, phải làm việc âm thầm, không thì chết. Nhưng để làm một Minh Sư, quý vị không thể làm việc âm thầm. Sớm muộn gì, mọi người cũng sẽ mách bảo nhau, sẽ đồn ra khắp nơi, và vị Minh Sư luôn luôn gặp rắc rối. Quý vị kể tên Minh Sư nào không gặp rắc rối ra coi. Không, không có vị nào cả. Không có vị Minh Sư thật nào mà sống một cuộc đời bình yên và tuyệt vời. À, dĩ nhiên, trong một khoảng thời gian nào đó khi có hòa bình ở một số đất nước hòa bình – có lẽ là những Minh Sư may mắn, nhưng hiếm khi có, hiếm khi. Hầu hết các Ngài bị hành hạ suốt cuộc đời và chết một cách tàn bạo; nếu là một Minh Sư thật, thì là vậy đó. Bởi vì ma biết Minh Sư thật là Ai, vì vậy chúng sẽ theo dõi các Ngài để cản trở và/hoặc trừ khử các vị Minh Sư và giáo lý của các Ngài!

Mấy nhà sư tệ hại đó và những nhà sư thuyết giảng-vớ vẩn… Tôi thậm chí còn thấy một nhà sư Phật giáo thuyết giảng cho tín đồ của ông ta – các tăng ni thành tín – rằng “không có Cõi Phật A Di Đà; đó chỉ là một lý thuyết. Và cũng không có địa ngục. Quan niệm địa ngục mới được giới thiệu cách đây 500 năm”. Không, không! Thời của Đức Phật chúng ta đã có địa ngục rồi. Thành ra đệ tử của Ngài Mục Kiền Liên (Maudgalyāyana) phải xuống địa ngục, rồi quay lại van xin Đức Phật cứu mẹ Ngài, bà ta đã lừa gạt các tỳ kheo và cho họ ăn thịt (người-thân-động vật), nói với họ rằng đó là thức ăn thuần chay. Và kẻ đã tiêu diệt gia tộc của Đức Phật (vua Tỳ Lưu Ly) cũng đi thẳng xuống địa ngục ngay sau đó. Sau khi giết và tàn sát gia tộc của Đức Phật một cách tàn bạo, ông ta và toàn thể quân lính của ông bị nhấn chìm trong nước lũ – đột nhiên chết như thế, tất cả bọn họ – và đọa địa ngục, địa ngục A-tỳ hay vô gián. Đó là trong kinh Phật; không phải tôi nói điều đó!

“Họ Thích liền cho mở cửa thành. Khi ấy vua Lưu Ly liền bảo quần thần: ‘Nay nhân dân họ Thích rất nhiều, chẳng phải đao kiếm có thể hại hết được. Nên đem chôn chân trong đất, rồi sau cho voi dữ đạp chết’. Bấy giờ quần thần vâng lệnh vua; liền dùng voi đạp chết những người ấy. […] Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo: ‘Nay vua Lưu Ly và quân lính này chẳng còn ở đời bao lâu nữa. Sau bảy ngày sẽ bị tiêu diệt’. Vua Lưu Ly sai người đếm ngày, đến đầu ngày thứ bảy, đại vương mừng rỡ không thể tự kiềm, đem các quân binh cùng các thể nữ đến bên bờ sông A-chỉ-la vui chơi rồi nghỉ ở đó. Nửa đêm, có mây bất ngờ kéo đến, gió to mưa lớn rất mau. Vua Lưu Ly và quân lính bị nước cuốn hết, tất cả đều tự tiêu diệt, thân hoại mạng chung sanh vào trong địa ngục A-tỳ. Lại có lửa Trời đốt cung điện trong thành. […] Bấy giờ Thế Tôn liền nói bài kệ: ‘Tạo ác thật quá sức, Ðều do thân miệng làm, Thân này chịu khổ não, Thọ mạng cũng ngắn ngủi. Nếu lúc ở tại nhà, Thì bị lửa thiêu đốt, Nếu lúc mạng đã hết, Ắt sanh trong địa ngục’”.

Vậy làm sao nhà sư đó, được cho là một nhà sư nổi tiếng có cấp bậc cao trong giới tăng sĩ – tên là Thích Nhật Từ – thuyết giảng và nói với người của ông ta rằng không có địa ngục và không có Cõi Phật A Di Đà?

“Trích từ “Địa ngục có thật hay không? – Thích Nhật Từ”: Và dựa vào Phật Giáo Nguyên Thủy đó, thì rõ ràng hình ảnh địa ngục chỉ là một phương tiện để giáo dục đạo đức thôi, bởi vì tất cả đều tái sinh ngay lập tức thì còn đâu mà tồn tại ở dưới địa ngục.”

“Trích từ “Thầy Thích Nhật Từ: Cảnh giới Tây Phương Cực Lạc không có thật”: Niệm Phật có vãng sanh Cực Lạc Tây Phương được hay không? Câu trả lời: Nếu đúng với lịch sử và dựa vào bài kinh thứ 18, Kinh Trường Bộ là không. Vì Tây Phương Cực Lạc không có thật.”

Ngay cả đệ tử của tôi cũng đã đến Cõi Phật A Di Đà và mô tả tất cả về nơi đó.

“Mỗi đệ tử của Sư Phụ đều có những thể nghiệm tâm linh bên trong và/hoặc phước báu thế giới vật chất, tương tự, khác nhau hoặc nhiều hơn; những thể nghiệm kể trên chỉ là một vài ví dụ. Chúng tôi thường chỉ giữ thể nghiệm cho riêng mình, như lời Sư Phụ căn dặn.

Hành Trình Lên Thiên Đàng – Cõi Tây Phương Cực Lạc hay “Cõi Cực Lạc” Của Phật A Di Đà

Sư Phụ đã từng nói với chúng ta rằng theo Sư Phụ tu thiền nghĩa là chúng ta sẽ “chết khi còn sống” mỗi ngày, linh hồn và thần thức có thể đi đi về về giữa Thiên Đàng và trần thế, không cần phải đợi đến khi thân xác thật này chết đi mới có thể nhìn thấy Thiên Đàng.

Tôi đã có vinh dự được viếng thăm Tây Phương Cực Lạc hay “Cõi Cực Lạc” của Đức Phật A Di Đà một vài lần trong khi thiền. Tuy nhiên tôi không thực hành “Phật giáo Tịnh độ”, mà thực hành “Pháp Môn Quán Âm” do Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư truyền dạy, điều này đã giúp tôi có thể du ngoạn Tây Phương Cực Lạc khi đang sống. Đó là lý do tại sao “Pháp Môn Quán Âm” là pháp môn viên thông, là pháp môn tối thượng trong tất cả các pháp tu.

Tôi thấy Tây Phương Cực Lạc giống hệt như trong Kinh Phật mô tả: mặt đất lát bằng vàng và cung điện đều được làm bằng vàng mềm và đàn hồi, trông trong suốt và phát ra ánh sáng vàng. Các cột trụ trong và ngoài cung điện đều được khảm bằng đá quý bảy hoặc chín màu. Mọi thứ đều được cấu thành từ ánh sáng. Những kiến trúc rực rỡ trên đó giống như những kiểu kiến trúc cổ xưa trên Địa Cầu, bao gồm phong cách Phật giáo lộng lẫy, phong cách Hồi giáo hay phong cách Công giáo cổ xưa trang nhã, vì kiến trúc trên Địa Cầu đều là mô phỏng những kiểu kiến trúc trên Thiên Đàng. Các tòa kiến trúc trên Thiên Đàng thực sự đẹp đến mức không có ngôn ngữ thế gian nào có thể mô tả được. Các cung điện đều có ý thức của riêng mình, giống như những sinh vật sống mà chúng ta có thể giao tiếp. Mặc dù họ rõ ràng bề ngoài nhìn như có cửa, nhưng chúng ta có thể đi vào mà không cần qua cửa, không hề có sự ngăn cản nào.

Màu sắc của hoa và cây cỏ ở đó đặc biệt trong suốt và tươi sáng và tất cả chúng đều có thể hát. Tất cả cây cối ở đó cũng lấp lánh và phát ra một loại rung động vi tế, như thể đang ca hát. Vì ánh sáng ở đó quá mạnh, nên khi mới bước vào tôi không thể nhìn rõ đâu là cây cối đâu là hoa cỏ. Ngay cả người-thân-động vật ở đó cũng phát ra ánh sáng. Những ngọn núi ở đó tuy có màu xanh lục, nhưng rất sáng, màu sắc rất sống động.

Trước tiên tôi đến thăm tầng hạ phẩm hạ sinh của Tây Phương Cực Lạc, những người ở đây là những người có công đức khi sống trên Địa Cầu hoặc đã niệm danh hiệu “A Di Đà Phật” và có ít nghiệp chướng. Sau khi đến đó, trước tiên họ phải làm sạch các bộ phận bị ô nhiễm bởi bể nhuộm lớn trên Địa Cầu, sau đó dần dần thăng lên tầng trung sau khi được tẩy rửa kỹ lưỡng.

Ở tầng trung phẩm là những người đã tu hành và thiền định nhiều hơn nhưng vẫn còn nhiều tạp niệm. Tôi thấy một số người trong số họ vẫn còn nhớ những thú vui trần tục trước đây của họ; ví dụ, bất cứ thứ gì họ muốn ăn sẽ xuất hiện để họ thưởng thức ngay lập tức và bất cứ thứ gì họ muốn sẽ ngay lập tức được tạo ra chỉ bằng ý niệm của họ.

Một điều đáng chú ý là tôi thấy một số tăng ni tu theo Tịnh độ tông và giữ giới luật khá nghiêm ngặt. Họ được tái sinh vào tầng hạ phẩm hoặc trung phẩm ở đó và hối tiếc rằng họ đã không tu hành tốt khi ở trong thân thể con người; sau khi đến đó, họ lại muốn tu hành tinh tấn.

Vì vậy, ở “Cõi Cực Lạc” mỗi một phẩm đều có Phật Bồ Tát từ bi đến thuyết pháp giảng đạo. Khi Quán Âm Bồ Tát thuyết pháp ở đó, tất cả chúng sinh sẽ biến thành những cô gái tuổi mười bảy, mười tám để nghe giảng, mặc quần áo giống hệt nhau. Sau đó Quán Âm Bồ Tát sẽ thuyết pháp qua tần số rung động mà toàn thể thính chúng đều có thể hiểu được.

Tôi cũng thấy rằng khi Đức Phật A Di Đà đến đó thuyết pháp, mỗi chúng sinh sẽ biến thành những cậu bé một cách kỳ diệu để nghe giảng, và Đức Phật A Di Đà cũng dùng tần số rung động để thuyết giảng, mọi người nghe đều hiểu. Sau bài giảng, mọi người sẽ trở lại với trang phục ban đầu phù hợp với tần số của mình, điều này thật thú vị! Tôi cũng tham gia cùng họ để nghe bài giảng.

Ở đó, mỗi chúng sinh đều có một “ngôi nhà” – ngôi nhà đó chính là “đóa hoa sen”. Họ sẽ ngồi thiền, tu hành, tụng kinh, v.v. trong đài sen của mình. Một bông sen ở đó lớn hơn Địa Cầu của chúng ta, bởi vì chỉ một mắt của Đức Phật A Di Đà đã bao la như Vũ trụ. Do đó, các chúng sinh ở Tây Phương Cực Lạc cũng rất lớn, không nhỏ như con người chúng ta trên Địa Cầu. Dù là thế giới của Phật, nhưng nếu chúng sinh ở đó không tu tập tốt, hoa sen của họ sẽ khô héo và mất đi ánh sáng; họ không thể gian lận.

Kinh điển mô tả Tây Phương Cực Lạc có “Nước Tám Công Đức” rất nổi tiếng. Tôi thấy rằng đó là nước trong suốt có đặc tính phi thường “tinh khiết, mát mẻ, ngọt ngào, mềm mại, giữ ẩm, an hòa, làm dịu cơn đói khát và nuôi dưỡng mọi phẩm hạnh”. Chúng sinh có thể đến đó để gột rửa bất cứ thứ gì dơ bẩn dính vào linh hồn của họ và sau đó trở về ngôi nhà của họ – đài hoa sen – để tiếp tục tu hành thiền định.

Cõi Tây Phương Cực Lạc chỉ có an vui, không có đau khổ hay phiền não, nên mới gọi là “Cõi Cực Lạc”. Hầu như tất cả cư dân ở tầng thượng phẩm của Tây Phương Cực Lạc đều là Phật và Bồ tát, ở đó các Ngài học về các quy luật và bí ẩn của Vũ trụ và chuẩn bị cho việc phổ độ chúng sinh, với mong muốn trở thành Phật hoặc Bồ Tát ở đẳng cấp cao hơn, đó là mục tiêu mà họ đang phấn đấu khi sống ở đó.

Sau khi viếng thăm “Cõi Cực Lạc” vài lần, tôi nhận ra rằng: khi còn trong thân xác con người, chúng ta nên cố gắng ăn thuần chay, tu hành, sống một cuộc đời có đạo đức và tình thương, và tinh tấn thực hành “Pháp Môn Quán Âm”, là pháp môn cao đẳng nhất. Sau đó, chúng ta không cần đợi đến khi vãng sanh vẫn có thể dùng thần thức để du hành đến các cõi Thiên Đàng cao. Thiên Đàng chào đón những người tu hành như chúng ta.

Sư Phụ đã chuẩn bị “Miền Đất Mới”, một Thiên Đàng tuyệt diệu thậm chí còn phi thường và tráng lệ hơn, dành cho những đệ tử tốt và những người tốt. Con xin cảm tạ Sư Phụ! Ân Sư khó đền đáp. Đệ tử xin lạy Ngài ba lạy. Kính thư, Cát Quang từ Trung Quốc”

Vì vậy, khá nhiều người có thể thấy cõi Phật A Di Đà. Làm sao ông, một nhà sư, có thể nói rằng không có cõi Phật A Di Đà? Ông ta nói rằng đó “chỉ là một khái niệm”... và thậm chí không có địa ngục. Chà, chà, chà! Hy vọng rằng ông ta không cần phải xuống địa ngục để hiểu ra. Có một ni cô đã viết về trải nghiệm địa ngục của mình. Cô ấy từng bán người-thân-gà và người-thân-vịt, rồi cô ấy đã xuống địa ngục và bị trừng phạt. Cô ấy suýt nữa đã phải ra đi luôn rồi, nhưng vì Quán Thế Âm Bồ Tát đã can thiệp và giúp cô ấy ... Sau đó, cô ấy phải bị trừng phạt một thời gian, tạm thời. Rồi cô ấy được thả ra và trở về để tiếp tục làm ni cô tu hành một cách tinh tấn hơn.

Trích từ “Ly kỳ chuyện ni cô người Việt bị xuống địa ngục, nhiều sự thật được tiết lộ”: Khi đó khoảng 10 giờ sáng, tôi thấy mình lạc vào một khung cảnh đẹp đẽ, cây cối xanh tươi. Có một chiếc cầu rất dài. Tôi bước lên cầu đi được một lúc thì cầu đổ sụp xuống. Tôi té nhào xuống sông, chật vật bơi mãi không vào được. Thật lạ, bờ sông ở ngay đó nhưng bơi mãi không thể tới. Lúc đó, tôi cảm thấy chơi vơi, vô cùng sợ hãi. Dần dần, dòng nước đó đưa tôi ra cửa biển, nước trở nên rất lạnh, buốt thấu tim gan.

Tôi nhìn quanh thấy không chỉ có mỗi mình mình, mà có vô số người khác cũng trôi dạt theo dòng nước vào biển lạnh này. Người Tây có, người Ta có, Âu có, Á có, già trẻ, nam nữ đều có. Người tôi bị lạnh quá, trở nên cứng đờ ra. Quá sợ hãi, tôi nghe thấy một giọng từ trên cao nhắc: “Hãy niệm Phật!” Tôi nghe theo cố hết sức niệm, mãi mới phát âm được chữ “Phật! Phật!” Dần dần niệm được “A Di Đà Phật”. Rồi đầy đủ câu: “Nam mô A Di Đà Phật”. Nhờ đó, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Khi này, tôi quay sang với lấy hai người kề bên, niệm Phật giúp họ.

Cuối cùng, nó đã đưa tôi tới một tòa thành to lớn, phía sau là núi cao vời vợi. Khi bước lên tòa thành, tôi kinh hoàng nhận thấy các vị Đầu trâu, Mặt ngựa, các vị Quỷ vương to lớn khủng khiếp, số lượng đông đảo vô cùng, người nào người nấy to như một trái núi. Tiếp đó, một vị Quỷ vương dẫn tôi đến một cánh cửa, cánh cửa ấy tự động mở ra ánh Hào quang bừng sáng vô cùng huy hoàng và mỹ diệu. Lúc này, tôi nhận ra Địa Tạng Vương Bồ Tát, Quán Thế Âm Bồ Tát và Chuẩn Đề Bồ Tát uy nghi ngự trên đài. Lập tức tôi cúi đầu quỳ lạy ba vị. Sau đó tôi được ba vị hướng dẫn phát lồ sám hối các ác nghiệp. Sám hối xong, hai vị Quỷ vương dẫn tôi vào các địa ngục, bắt đầu chuyến du hành khủng khiếp có một không hai. Địa ngục thực sự vô cùng khổng lồ, không dựa vào thần thông của các vị Quỷ vương không thể đi hết.

Cửa địa ngục đầu tiên mở ra là ngục Bất Hiếu. Đập vào mắt tôi là những chông sắt ghê rợn trên một bàn chông khổng lồ, có hình tròn, số lượng người trên bàn chông đó đông không thể tính kể. Các Quỷ vương đẩy những tội hồn lơ lửng trên không trung rồi bị các tảng đá từ trên cao đè xuống, cắm phập vào chông sắt to như ngón tay, máu tuôn ra xối xả. Hình phạt đó cũng như mọi hình phạt khác, cứ lặp đi lặp lại rồi nối nhau không ngừng. Chỗ khác có những bàn băng lạnh, tội hồn nằm, ngồi ngổn ngang trên đó, lạnh thấu xương tủy. Hai vị Quỷ vương nói đó là quả do bỏ bố mẹ chịu đói, chịu lạnh.

Tiếp theo, tôi được dẫn vào địa ngục thứ hai tên là Vô Gián. Ngục này do phạm 80 tội danh khác nhau mà tội hồn phải vào đây, như mua gian bán lận, cướp đoạt hại người, cho vay nặng lãi, bóc lột người làm công, anh em tranh giành gia tài. Các hình phạt ở đây rất đa dạng, như đổ nước đồng sôi vào mồm, móc lưỡi kéo ra chặt hay chặt tay, chặt chân, cho rắn bọ cạp cắn xé, v.v.. Các tội hồn gào thét kinh hồn. Giả sử mà có máy quay ghi lại thì không bộ phim kinh dị nào có thể so sánh được. Đảm bảo ai xem rồi thì thà chết cũng không dám phạm tội.

Tiếp đến, tôi được dẫn vào ngục Đại Thập Ác. Các hình cụ rất nhiều, cối xay, đinh đâm, cột đồng lửa, v.v.. có một vạc dầu cực kỳ khổng lồ, như một cái hồ lớn, bên trong người người lúc nhúc chìm nổi, gào thét. Tội hồn phải đọa vào đây vì các tội: giết người, phá thai, gian dâm, loạn luân, hành nghề mại dâm, v.v..

Tiếp đến là địa ngục Hỏa Thiêu. Đâu đâu cũng là lửa cháy rực, dành cho những người làm thầy giáo, cô giáo, học trò phạm tội; như thầy dạy giấu nghề, dạy sai giáo án, không có lương tri, hại trò, trò đánh thầy, giết thầy, v.v..

Tiếp nữa là ngục Thập Nhị Tội Ác, dành cho 12 đại tội gây nguy hiểm cho xã hội. Những tội hồn bị vào đây rất khó được thoát ra mà siêu sinh cõi khác. Trong ngục có một biển nước lạnh giá, dưới nước là các quái vật hung dữ, bên trên là đủ thứ hình cụ nhìn lạnh xương sống.

Gặp Rất Nhiều Tăng Ni Bị Xuống Địa Ngục

Tôi rụng rời khi nhận ra người dì họ của mình đang ở trong đó, trong biển người trùng trùng điệp điệp. Bà bị các Đầu trâu, Mặt ngựa kéo thân xác, chặt chém liên tục, máu thịt vương vãi đầm đìa.

Nếu cố vùng vẫy bỏ chạy thoát ra, lập tức sẽ bị các hình cụ móc sắt bên trên ập tới đâm nát thân. Tôi cố gọi người dì, nhưng tội hồn ở đây giống như không có tai, không thể nghe thấy được. Khi còn sống vào thời chế độ cũ, người dì này hành nghề buôn bán ma túy từ Campuchia về bán trong nước, cuộc sống giàu sang, tiền bạc, nhà cửa, xe cộ thừa mứa, con cái ăn xài phung phí. Sau năm 1975, báo ứng hiện tiền ập đến, gia sản tiêu tán không còn gì, con cái bất hiếu, lưu lạc mỗi đứa một nơi. Ngày bà lìa đời, tiền mua cỗ quan tài cũng không có. Nhưng người đời chỉ nhìn được một chút ít quả báo đó mà thôi, chứ đâu biết báo ứng còn gấp triệu, tỷ lần thê thảm hơn thế ở dưới địa ngục này.

Người Tu Hành Giả Bị Trừng Phạt Nghiêm Khắc

Ngục kế tiếp tôi được dẫn tới tên là Đại A Tỳ. Đúng như tên gọi, ngục này lớn hơn nhiều các ngục khác, mang một vẻ âm u, rùng rợn khó tả. Ngục này dành cho những người giả tu của các tôn giáo khác nhau như Phật giáo, Thiên Chúa giáo, Hồi giáo, và nhiều các tôn giáo khác. Gồm hàng trăm thứ tội khác nhau, như đánh mắng bậc chân tu, lạm dụng tài vật, phá giới, tu không giới hạnh, đưa người nhà vào nắm quyền trong chùa, giả danh người xuất gia chuộc lợi, xây chùa giả chuộc lợi, giảng giải sai lệch Phật pháp, mê hoặc người đời, v.v..

Tôi được các vị Quỷ vương chỉ cho một ông sư đã lên chức Thượng Tọa khoảng hơn 70 tuổi, mặc áo màu vàng đang ngồi trên bàn chông, bị chó cắn xé tay chân, trên đầu thì quạ mổ mắt, máu me đầm đìa ghê sợ. Ông giải thích loạn bệnh Phật pháp, thường xuyên đăng đàn, giảng nói, công kích các bậc chân tu. Không những thế, ông còn lấy tiền cúng dường để từ lợi riêng, mua nhà cho họ hàng đứng tên, tạo nghiệp sâu dày.

Cuối cùng, sau khi dẫn tôi dạo qua các hình ngục khác nhau, các Quỷ vương đưa tôi trở lại chỗ ban đầu, diện kiến, cung kính, đảnh lễ ba vị Quán Thế Âm Bồ Tát, Địa Tạng Bồ Tát, Chuẩn Đề Bồ Tát. Đảnh lễ xong, các vị Bồ Tát bảo tôi hãy niệm Phật, cung kính làm theo, tôi thấy mình bay bổng lên không trung rồi trở lại nhân gian nhập vào xác, lúc đó là mười hai giờ trưa, kết thúc chuyến đi với những trải nghiệm rùng rợn, kinh hoàng nơi địa ngục.”

Có rất nhiều câu chuyện! Không chỉ của những ni cô; tôi nói cô ấy là một ni cô chỉ vì cô ấy sẽ không nói dối quý vị. Một số tăng ni nói dối vì lợi ích riêng của họ. Tôi không biết tại sao. Họ thực sự không học giáo lý của Phật. Họ không cảm thấy sợ nghiệp. Hoặc có lẽ bản thân họ đến từ địa ngục hay họ là con cháu của Ma Vương, như ông ta nguyện sẽ gửi con cháu của ông ta đi làm tăng ni để phá hoại Phật giáo. Nếu không thì họ đã không nói những điều như vậy.

Tại vì đối với Phật giáo, cõi Phật A Di Đà rất phổ biến. Nhiều người không thể làm được gì nhiều, nên họ chỉ tụng niệm Danh Hiệu Đức Phật A Di Đà vì Ngài có vô lượng Quang; Ánh Sáng của Ngài chiếu sáng khắp nơi, ngay cả trong địa ngục, mặc dù người địa ngục không thấy được Ánh Sáng đó. Cho nên người ta rất tin tưởng Phật A Di Đà, vì Ngài nổi tiếng và như Phật giáo nói, phương pháp giải thoát của Ngài rất dễ. Người ta chỉ cần nhất tâm bất loạn liên tục tụng niệm “A Di Đà Phật”, đồng thời tưởng tượng, hình dung về Cõi của Ngài như Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã miêu tả cho họ.

Đó là vì một lần nọ Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đáp ứng lời cầu nguyện của một Hoàng hậu, thương xót Bà, nên Ngài dùng Linh Thể để đi vào ngục, nơi Hoàng hậu đang bị giam cầm, để dạy Bà phương pháp niệm Danh Hiệu Phật A Di Đà này, để sau khi vãng sinh, Bà được giải thoát. Họ sẽ được tái sinh vào Cõi Phật A Di Đà ở nhiều đẳng cấp khác nhau, từ thấp nhất đến cao nhất, dần dần theo thời gian. Tùy vào mức độ thành tâm, mức độ tập trung của quý vị khi niệm Danh Hiệu vị Phật này và khi quý vị quán tưởng Cõi Thánh của Ngài.

“Sau khi đảnh lễ Ngài, Hoàng hậu Vi Đề Hy ngẩng đầu lên nhìn thấy Phật Thích Ca Mâu Ni, Đức Thế Tôn. […] ‘Con cầu xin Ngài, Đức Thế Tôn, tiết lộ cho con một cõi không buồn phiền, không đau khổ, nơi con có thể tái sinh. […]’ Rồi Đức Thế Tôn nói với Vi Đề Hy: ‘Bà có biết Đức Phật A Di Đà cách đây không xa? Hãy chú tâm và quán tưởng Cõi Phật đó. […]’ ‘Trong mỗi nơi của Cõi nước báu này đều có năm trăm ức (năm mươi tỷ) lầu đài báu, trong những lầu các đó có vô lượng chư Thiên trỗi Âm nhạc Trời. Cũng có những nhạc khí treo lơ lửng giữa hư không, chúng như tràng phan báu cõi trời, không cần khảy mà tự vang Tiếng nhạc. Trong những Âm Thanh ấy đều diễn nói niệm Phật, niệm Pháp, niệm Tăng. Khi các Pháp quán tưởng trên thành tựu thì gọi là Thấy Sơ Cây Báu, Đất Báu, và Ao Báu ở Thế Giới Cực Lạc. Đây là Quán Tưởng Tổng Quát, là Pháp quán thứ sáu. Nếu quán thấy như vậy, họ sẽ diệt trừ vô lượng ức kiếp nghiệp ác cực trọng. Sau khi mạng chung, họ sẽ nhất định vãng sanh về Cõi nước kia’”. ~ Kinh Quán Vô Lượng Thọ

Đức Phật A Di Đà là một trong những vị Phật được yêu mến nhất. Vì vậy, nếu là một nhà sư Phật giáo mà ông nói rằng không có Cõi Phật A Di Đà, thì tôi không biết mọi người sẽ phản ứng thế nào với điều đó. Bản thân tôi không chấp nhận lời nói đó. Đó là rác rến. Đó là vô nghĩa. Đó là không tồn tại. Đó là chống lại Phật! Đó là sự bất kính đối với Đức Phật A Di Đà và bất kính đối với tất cả các vị Phật, bất kính đối với tất cả Phật tử, bất kính đối với Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, nhờ danh hiệu của Ngài mà (Thích Nhật Từ) mới trở thành nhà sư, mới trở nên nổi tiếng, được nhiều tín đồ Phật giáo tin tưởng và biết đến đi theo. Điều đó rất bất kính đối với toàn bộ Phật giáo nói chung.

Nên tôi thực sự không hiểu ngày nay người ta trở thành kiểu nhà sư gì mà lạ vậy. Quý vị hãy tự phán xét. Tôi chỉ nói với quý vị sự thật. Rằng ông Thích Nhật Từ đã nói vậy. Quý vị có thể đọc bài nói chuyện của ông. Và ông ta cũng chửi thề trước đại chúng nữa. Đó là sự thật. Tôi không muốn phán xét hay gì cả. Mà chỉ nói sự thật. Quý vị có thể tìm trên YouTube hay mạng Internet. Tôi chỉ tình cờ nhìn thấy. Và một số người trong đội ngũ của tôi cũng đã in ra và đưa cho tôi đọc. Có lẽ chúng ta có thể chia sẻ bài đó nếu họ tìm lại được mấy bài nói chuyện của ông ta. Và thậm chí còn dạy tín đồ cách làm tình này kia. Chúng ta có cần một nhà sư dạy những điều như vậy không? Ngày nay, họ có thể đọc điều đó ở bất cứ đâu.

“Trích từ ‘Tin Mới Nhất’: Người ta ỉa trên đầu, ỉa trên đầu, ỉa trên đầu Phật Giáo ỉa trên đầu tăng ni, ỉa trên đầu của cái sự tu học Phật Pháp”.

“Trích từ “Giả Sư Thích Nhật Từ Rao Giảng Về Tình Dục”: Trong nhân quả, nếu các bạn sử dụng các dụng cụ để hỗ trợ cho cái thỏa mãn tính dục của mình cũng không có tội gì hết. Đức Phật cũng không xem đó là cái tội.”

Ai cũng có bản năng đó trước khi được sinh ra, thậm chí vậy. Trước khi chúng ta biết rằng chúng ta có tinh cầu này, con người đã biết phải làm gì với những chuyện như vậy. Những chuyện như vậy không cần một nhà sư đề cập đến. Cái gì ông ta cũng nói được. Tôi thật không thể hiểu nổi. Nhưng như Đức Phật đã nói, vào Thời Mạt Pháp này, sư không phải là sư.

Photo Caption: Dù Tả Tơi Vẫn Che Chở Bạn!

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (5/9)
1
2024-09-20
3599 Lượt Xem
2
2024-09-21
2340 Lượt Xem
3
2024-09-22
2483 Lượt Xem
4
2024-09-23
2168 Lượt Xem
5
2024-09-24
2479 Lượt Xem
6
2024-09-25
2037 Lượt Xem
7
2024-09-26
2098 Lượt Xem
8
2024-09-27
2087 Lượt Xem
9
2024-09-28
1973 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android